Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI TA CHỈ MUỐN NẶN BÁNH BAO Chương 6 XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI TA CHỈ MUỐN NẶN BÁNH BAO

Chương 6 XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI TA CHỈ MUỐN NẶN BÁNH BAO

6:07 chiều – 26/11/2024

Ánh mắt hắn cụp xuống, tự giễu cười nhẹ:

“Ta quả thật quên mất, ngươi lúc nào cũng tỉ mỉ như thế, chẳng gì giấu được ngươi.”

“Từ nhỏ ta đã biết sẽ cưới ngươi, đặc biệt là sau khi phụ thân qua đời, mọi người xung quanh đều nói rằng ta phải đối xử tốt với ngươi, không được phụ lòng ngươi.”

“Ta đã cố nhớ kỹ, nhưng ta không làm được.”

“Ta vốn không muốn thích Lâm tiểu thư, nhưng cuối cùng… không thể kiểm soát được.”

Ta thêm một nhành củi vào lò, giọng nói bình thản:

“Tình không biết bắt đầu từ đâu, nhưng lại ngày càng sâu đậm. Đó là lẽ thường của con người, sao có thể nói đúng hay sai, phụ hay không phụ?”

Hắn lặng lẽ một lúc, rồi lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho ta.

“Đây là lễ vật hồi môn ta chuẩn bị cho ngươi.”

Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của ta, hắn nhẹ giọng giải thích:

“Phụ thân dặn dò ta, dù thế nào cũng phải chuẩn bị cho ngươi một phần hồi môn. Đây là thay mặt phụ thân tặng ngươi.”

Ta đưa tay ra nhận lấy, nói: 

“Đa tạ.”

Cảm ơn ngươi, cũng cảm ơn phụ thân.

Sau khi Cố Kỳ Phong rời đi, ta cầm miếng ngọc bội ngắm nghía kỹ lưỡng.

Miếng ngọc tinh xảo, giá trị không nhỏ, chắc chắn tốn không ít bạc. Với bổng lộc của Cố Kỳ Phong, hẳn là đã vét sạch cả gia tài rồi.

17

Thẩm Tri Chước xuất hiện lặng lẽ, lấy miếng ngọc bội từ tay ta.

“Vị ca ca này của ngươi, ngay trước ngày cưới mà còn đặc biệt chạy đến tặng hồi môn, quả thật huynh muội tình thâm.”

Câu cuối cùng hắn nhấn mạnh từng chữ, giọng điệu đầy ý vị.

Nhìn thấy gò má hắn phồng lên, giống như một con mèo nhỏ đang xù lông, ta không nhịn được bật cười.

Gương mặt ai đó liền đen lại mấy ngày liền.

Mãi đến khi tiệm mới chính thức khai trương, ta có chút thời gian rảnh, hắn liền dẫn ta đến điền trang ở ngoại thành.

Trên tầng cao nhất của Tòa Lầu Chạm Sao.

Ánh trăng và ánh sao chiếu qua mái nhà chạm khắc, đổ xuống không gian mờ ảo.

Thẩm Tri Chước nắm tay ta thật chặt, từ lúc bước lên lầu đã không buông ra.

Hắn nhẹ nhàng cài một chiếc trâm vàng hình phượng lên tóc ta:

“Chiếc trâm phượng này ta đã mua từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng có dịp tặng.”

“Hồi nhỏ ta đã thề, sau này sẽ dẫn cô gái mình thích đến đây. Không ngờ, hôm nay lại là lần đầu tiên.”

Ta đưa tay ôm mặt, cảm giác má nóng như lửa.

Hắn hỏi về ước mơ tương lai của ta. Ta nghĩ một lúc rồi đáp:

“Mở thêm nhiều cửa tiệm, kiếm thật nhiều tiền, sau đó du ngoạn khắp núi non sông hồ.”

Hắn ngẩng đầu, ánh sao phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm:

“Vậy ta sẽ cùng Nam Tụ mở tiệm kiếm tiền, rồi du ngoạn khắp núi non sông hồ.”

Tim ta như pháo hoa nổ tung, rung động mãnh liệt.

Hệ thống phá tan bầu không khí bằng một tiếng nấc:

“Ta sắp ăn no chết mất! Sách hướng dẫn không viết rằng tình cảm của người khác dành cho ngươi cũng là thức ăn của ta!”

“Kể từ khi tên Thẩm Tri Chước này bắt đầu chú ý đến ngươi, mỗi ngày ta ăn càng lúc càng nhiều.”

Ta ngẩng đầu nhìn vào mắt Thẩm Tri Chước, chỉ thấy trong ánh mắt đó là hàng ngàn ánh sao lấp lánh, nụ cười của hắn nhẹ nhàng mà sâu lắng.

Phải, từ vài tháng trước, ta đã biết rõ tâm ý của hắn rồi.

Ai bảo bên cạnh ta có một cỗ máy dò tình cảm chứ!

Hệ thống nhỏ giọng hỏi:

“Nam Tụ, kết cục thế này, ngươi thích không?”

Ta gật đầu:

 “Thích.”

Hệ thống khẽ đáp:

“Ta cũng thích.

“Đây chính là kết cục tốt nhất.”

 

Ngoại truyện

Hôn lễ của ta và Cửu Dương diễn ra cùng một ngày.

Ban đầu ta định để sau rồi cưới, nhưng hôm đó lọt vào bảng phú bà kinh thành, ta quá vui nên đã uống hơi nhiều, đầu óc quay cuồng liền đồng ý lời cầu hôn của Thẩm Tri Chước.

Hôm sau, Cửu Dương dậy muộn, nhận xong bao lì xì của các trưởng bối trong nhà xong liền kéo ta sang một bên nói nhỏ:

“Nam Tụ, ngươi nói xem, Thẩm Thức An trông văn nhã yếu đuối như vậy, sao lại dũng mãnh đến thế?”

“Ta cầu xin tha thứ cũng không được, đúng là một tên cầm thú!”

Ta: “…”

Hệ thống:

“Chao ôi, công chúa quả là quá thẳng thắn. Thật sự xem ngươi như người nhà, chuyện này cũng đem ra nói.”

Cuối cùng, Cửu Dương với gương mặt đầy thẹn thùng hỏi ta:

“Nam Tụ, còn ngươi thì sao? Thẩm Tri Chước là người tập võ, chẳng phải càng mệt hơn sao?”

Ta nhớ lại đêm tân hôn, Thẩm Tri Chước bị ta chuốc rượu trắng say mèm mà ngủ một mạch cả đêm, liền chột dạ đưa tay gãi mũi.

Ta vốn muốn thử loại rượu mới mà ta nghiên cứu, nào ngờ độ cồn quá cao.

Sáng sớm hôm sau, hắn nghiến răng nhìn ta, gương mặt tràn đầy u sầu.

Cửu Dương giục giã:

“Mau nói đi, cảm giác thế nào? Thẩm Tri Chước hẳn đã khiến ngươi hài lòng chứ?”

Ta nhỏ giọng phản kháng:

“Người khác không có cơm ăn, ngươi nhai nhỏ thôi cũng là một phép lịch sự.”

Nhìn vẻ mặt ta, Cửu Dương bỗng tỉnh ngộ:

“Trời ạ, hóa ra Thẩm Tri Chước không được.”

Ta: “…”

Tối đó, khi ta vừa bắt đầu tắm, Thẩm Tri Chước liền bước thẳng vào phòng tắm.

“Giờ chúng ta đều đã trưởng thành, những lời nói đùa như vậy, sau này đừng nói nữa.”

Ta chưa kịp che chắn nên chỉ có thể luống cuống cúi người trốn đi. Hắn liền ôm lấy eo ta, ghé sát tai, hơi thở phảng phất mùi rượu:

“Phu nhân, nghe nói nàng khắp nơi rêu rao rằng phu quân mình không được?”

“Vốn ta định bỏ qua chuyện tối qua, nhưng nàng cứ muốn chọc giận ta.”

Ta đưa tay đẩy hắn:

“Đó là Cửu Dương nói bừa, không phải ta.”

“Ồ?”

“Ta không quan tâm, uất ức này chỉ có thể đòi lại từ nàng.”

Hắn nắm lấy tay ta, đặt lên cơ bụng rắn chắc, giọng nói khàn khàn:

“Đến đây, để ta xem thử tay nàng nặn bột có khéo không.”

Lỗ tai ta lập tức đỏ bừng.

Nước đã không còn nóng, nhưng cả người ta lại như con tôm bị luộc chín.

Chỉ nghe thấy tiếng nước chảy xao động bên tai, xen lẫn hơi thở đầy thỏa mãn của hắn.

Ta chỉ có thể bám chặt lấy hắn, cánh tay vòng qua siết chặt, không còn sức vùng vẫy.

Đêm nay, thật sự quá đỗi mê hoặc.

End