Trước khi ta lên sáu, chưa từng gặp qua mẫu thân, chỉ có phụ thân thỉnh thoảng đến thăm ta.
Mỗi lần đến, người chỉ để lại ít bạc rồi vội vã rời đi.
Thúc thúc và thẩm thẩm nhận bạc nhưng vẫn khinh ghét ta, thường gọi ta là “quái vật xấu xí, đồ con hoang.”
Lũ trẻ trong làng thích ném bùn vào ta, trêu rằng: “Đồ con hoang không ai muốn, quái vật xấu xí chỉ hợp với cóc ghẻ.”
Năm ta lên sáu, phụ mẫu đột nhiên trở về, còn mang theo huynh trưởng và tỷ tỷ của ta.
Huynh tỷ xinh đẹp như kim đồng ngọc nữ, còn ta lại là đứa xấu xí nhất trong cả thôn, là một đứa con hoang.