Trước đây, hắn luôn phản cảm với phụ nữ, nghĩ rằng tất cả bọn họ đều giống mẫu hậu của mình, đều muốn giết hắn.
Nhưng Mạnh Hòa lại khác. Nàng dùng tính mạng để bảo vệ hắn.
Hắn tiếp tục hỏi, lần này giọng đầy kiên định:
“Mạnh Hòa, làm hoàng hậu của trẫm, được không?”
Ta mơ màng lắc lư, lẩm bẩm không rõ:
“Nhuyễn… Nhuyễn…”
Sở Văn Trì đỏ bừng cả mặt, nhưng vẫn gặng hỏi:
“Trả lời trẫm! Ngươi có muốn làm hoàng hậu không!”
Hắn cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng sự kìm nén dường như càng lúc càng khó khăn.
Hắn bế bổng ta lên, bước về phía giường. Màn che từ từ buông xuống, che khuất mọi ánh sáng.
Trong lòng hắn, có một chút may mắn. Ít nhất, so với phụ hoàng, hắn vẫn may mắn hơn.
Bởi vì, người hắn yêu sẵn sàng dùng tính mạng để bảo vệ hắn. Còn hắn, cũng sẵn sàng chết vì nàng.
Nhưng những suy nghĩ ấy quá xui xẻo, hắn liền gạt bỏ. Từ khi gặp Mạnh Hòa, Sở Văn Trì chỉ muốn sống.
Muốn sống, để yêu nàng, bảo vệ nàng, và cùng nàng chia sẻ cuộc đời này.
…
Mọi người đều hài lòng, ngoại trừ chính ta.
Tương phi vô cùng hài lòng. Dù sao thì, Mạnh Hòa đã trở thành hoàng hậu, nghĩa là nàng chắc chắn sẽ cho phép hậu cung tiếp tục tổ chức những trận đấu dế.
Thục phi cũng rất hài lòng. Hoàng hậu là Mạnh Hòa, chắc chắn nàng ấy sẽ phê chuẩn việc mở sòng bạc trong hậu cung, để những ngày tháng vui chơi không bao giờ kết thúc.
Người duy nhất không hài lòng lúc này lại đang ngủ say trong tẩm cung của bạo quân, hoàn toàn không biết rằng con sói lớn Sở Văn Trì đã âm thầm ra lệnh chuẩn bị lễ phong hoàng hậu.
Hắn cũng hạ chỉ rằng ba vị phi tần trong hậu cung có thể rời cung nếu muốn, hoặc tiếp tục sống trong cung, tùy ý tìm ý trung nhân cho mình.
Đây là thiên hạ của hắn, triều đại của hắn, và quy củ cũng do chính hắn đặt ra.
Hắn nghĩ, tại sao phải có quá nhiều ràng buộc về giai cấp? Hai người yêu nhau không nhất thiết phải quyền cao chức trọng. Chỉ cần họ sống hạnh phúc và vui vẻ, như thế mới là sự vĩnh hằng.
Về phần ta, từ một tiểu cung nữ chắn đao cho bạo quân, cuối cùng lại trở thành hoàng hậu.
Ban đầu, ta đã mơ tưởng rằng, khi tỉnh dậy, ta sẽ trở thành một tiểu phú bà, mỗi ngày được ngắm mỹ nhân không ngừng.
Không ngờ, ngay khi vừa lén rời khỏi tẩm cung của quân thượng, ta lại bị bắt sống, bị ép mặc lên bộ hoàng bào, trở thành hoàng hậu ngay tại chỗ…
Ta đau lòng nói lời từ biệt với Nhuyễn phi, người bạn duy nhất có thể cùng ta đấu dế và đánh mạt chược. Nhưng trước khi kịp nói hết câu, ta đã bị bạo quân trực tiếp vác lên vai, mang đi.
Thôi được rồi, ta thừa nhận.
Ta yêu những mỹ nhân có nhan sắc tuyệt trần, nhưng cũng không thể chối bỏ rằng… ta đã trung thành với quân thượng. Và từ tận sâu trong lòng, ta đã yêu hắn.
Vậy thì, làm hoàng hậu cũng không phải là tệ, phải không?
Ngoại truyện
Với màn thể hiện xuất sắc của mình, không chỉ “thắng lớn”, ta còn thăng cấp trở thành hoàng hậu.
Nhớ lại ngày đại hôn, chiếc phượng quan trên đầu nặng đến mức làm đỏ cả da đầu ta. Trong khi đó, quân thượng lại vui vẻ vô cùng, đặc biệt là khi bắt được ba vị phi tần đang rình nghe lén ngoài cửa.
Hắn nhân cơ hội này, uy hiếp họ kể ra những chuyện xấu hổ của ta.
Nào là nửa đêm trèo cửa sổ nhìn lén mỹ nhân tắm, nào là giấu dế trong tất, hay vụ đặt cược mà ta thua cả… chiếc yếm.
Ta vốn đau lòng vì các nàng và Chó Đản bán đứng mình, nhưng may thay, họ đều hiểu chuyện. Để chuộc lỗi, họ cùng nhau bàn bạc, quyết định sau hôn lễ sẽ tặng ta một món quà lớn.
Họ còn lén nói với ta, đó là thứ mà ta từng mơ ước nhưng chưa bao giờ có được.
Ta lập tức tràn trề mong đợi, không ngừng đoán xem món quà đó là gì.
Liệu có phải là con dế của Nhuyễn phi? Hay là bản tiểu thuyết giới hạn của Thục phi? Hoặc cũng có thể là Tương phi mở một sòng bạc lớn hơn?
Dù sao thì, ta – một hoàng hậu, đã mang lại vô số lợi ích cho các nàng.
Nhưng còn ta, thì sao? Ta chỉ có thể ngày đêm ở bên quân thượng. Mà nếu không cẩn thận, ta còn có nguy cơ… béo lên vài cân! Đây mới là hậu quả khủng khiếp nhất!
…
Kể từ khi ta trở thành hoàng hậu, tỷ lệ tử vong trong hoàng cung giảm mạnh.
Các cung nữ và thị vệ đều cảm ơn ta rối rít, còn các đại thần tài năng nhưng chưa được trọng dụng lại muốn lập bàn thờ cho ta ở quê nhà.
Dĩ nhiên, tất cả là vì trước đây Sở Văn Trì từng là một bạo quân chính hiệu!
Ví dụ, khi sứ giả Tây Vực vừa tấu trình ý định hòa thân, hắn lập tức cau mày, giọng lạnh băng không chút do dự:
“Người đâu, mang đi chém!”
Hắn chẳng hề muốn có thêm gián điệp trong hậu cung. Chỉ một Nhuyễn phi đã đủ khiến hắn ghen phát điên, huống chi hoàng hậu của hắn còn mê mỹ nhân hơn cả hắn.
Đám đại thần lập tức kinh hoàng, đồng loạt dâng sớ khuyên can, nói rằng vì hòa bình cần biết nhẫn nhịn, đặt đại cục lên hàng đầu.
Trong tình huống nguy cấp, một tiểu thái giám hớt hải chạy đến báo cho ta.
Ta vội vàng chạy đến, trên tay còn cầm chiếc yếm mới do Nội vụ phủ vừa làm cho Nhuyễn phi.
Trong hậu điện, ta phải cạn lời mà khuyên nhủ hắn, rằng đại nghĩa quốc gia không thể đem ra đùa giỡn.
Hắn nhướn đôi mày lạnh lùng, giọng điệu đầy trêu chọc:
“Nếu trẫm cưới nàng ta, vậy khi nào nàng mới trở lại tẩm cung của trẫm?”
Ta ngượng ngùng, trả lời lí nhí:
“Cùng lắm… chỉ chậm một lúc thôi.”
Ta lập tức thề thốt:
“Quân thượng, thần thiếp sai rồi! Tối nay, nhất định thần thiếp sẽ về tẩm cung trước ngài!”
Hắn nghe vậy, mỉm cười hài lòng, xoay người bước vào đại điện.
“Không chém nữa. Về nói với vương của các ngươi: Hoặc mang binh đến trước thành giao chiến, hoặc an phận thủ thường. Đừng mong dùng hòa thân để đổi lấy sự nhân từ của trẫm.”
Khắp thiên hạ ai mà không biết đến đội thiết kỵ giáp vệ của Sở Văn Trì, việc dẹp yên Tây Vực chẳng phải chuyện khó khăn gì. Tây Vực vốn muốn dựa vào hòa thân để tìm kiếm một chút an toàn, vừa có cớ khoe khoang với các bộ lạc khác, lại có quan hệ thông gia để không ai dám khinh thường họ.
Nhưng giờ, xem ra việc an phận thủ thường còn an toàn hơn là tiến cống mỹ nhân. Vương của Tây Vực ngay trong đêm đã gói ghém “món quà” về nước.
Trước đây, Sở Văn Trì chẳng bao giờ giải thích điều gì. Hắn lạnh lùng, chỉ cần bắt được tội nhân là trực tiếp xử tử, không chút nương tay.
Mọi người đều nói hắn là một bạo quân, vừa sợ hãi vừa kinh hãi hắn. Mặc dù dân chúng được an cư lạc nghiệp, nhưng lời oán thán về hắn vẫn không ít.
Vậy mà từ khi ta trở thành hoàng hậu, mọi chuyện dường như thay đổi.
Ta thường xuyên ra ngoài cung, cùng với ba vị phi tần mở một quán kể chuyện và trà thất. Ở đó, chúng ta lấy những chuyện đen tối của các đại thần từng bị Sở Văn Trì xử tử, viết thành tiểu thuyết và kể cho mọi người nghe.
Ta yêu hắn, và ta hy vọng những người dân mà hắn bảo vệ có thể nhìn thấy sự lương thiện trong trái tim hắn.
Sở Văn Trì nhìn những cuốn tiểu thuyết mà ta viết để kể lại sự lương thiện của hắn, không nhịn được mà bật cười.
Tiểu thuyết nói rằng: “Hắn thà khoác trên mình một màu đen, còn hơn để những kẻ lòng dạ đen tối mặc chiếc áo trắng tinh.”
Nhưng sự thật là, hắn chẳng hề bận tâm đến việc dân chúng đánh giá hắn ra sao, hay lịch sử sẽ ghi chép về hắn như thế nào.
Điều duy nhất hắn quan tâm là, hắn có thể bảo vệ được ta, bảo vệ mảnh đất này.
…
Đêm nay, vì Tây Vực mỹ nhân sắp nhập cung, ta đã sớm quay về phòng.
Thục phi chu đáo chuẩn bị riêng cho ta một bình rượu ngon.
Chỉ cần nghĩ đến việc mỹ nhân Tây Vực ăn vận “mát mẻ”, lòng ta đã phơi phới, đối với Sở Văn Trì lại càng dịu dàng như nước.
Khi hắn xử lý xong công văn trở về tẩm cung, liền thấy ta với đôi mắt to tròn long lanh như nai con, chớp chớp đầy ngây thơ. Ánh mắt ấy khiến hắn thoáng bối rối, có chút không tự nhiên.
Hắn bật cười khẽ, đưa tay xoa đầu ta:
“Xem ra, hôm nay nàng rất đúng giờ.”
Ta không chút ngần ngại, nhảy lên ôm cổ hắn, hai tay vòng chặt lấy chiếc cổ cao quý ấy.
Hắn đỡ ta trong vòng tay, ánh mắt đen láy như viên hắc diệu thạch, vừa mê hoặc vừa dịu dàng.
Hắn cúi xuống, cẩn thận hôn lên lông mày và khóe mắt của ta.
Hạnh phúc như thể chỉ cần đưa tay là chạm được, như một giấc mộng đẹp trở thành hiện thực.
Khi ôm ta, hắn như cảm nhận được một thứ ấm áp mà trước đây chưa từng có.
“Quân thượng, khi mỹ nhân Tây Vực vào cung, thần thiếp nhất định sẽ đến đây sớm hơn nữa.”
Ta tinh nghịch né tránh nụ hôn của hắn, nhẹ nhàng cọ má lên môi hắn.
Những lời ngon ngọt khiến lòng người xao xuyến, ta nói những lời ấy để làm hắn vui vẻ. Còn sau này, khi mỹ nhân Tây Vực thật sự đến, ta sẽ tìm cách trì hoãn thời gian.
Hê hê, ta – Mạnh Hòa đã lăn lộn trong cung bao năm, sao có thể vì nam nhân mà quên đi yếm của mỹ nhân chứ!
Hắn bị lời nói của ta làm cho vui vẻ, bế ta lên giường, buông màn che xuống, cúi xuống hôn sâu.
“Hôm nay nàng có vui không?” Hắn hỏi.
“Vui chứ!” Ta đáp ngay.
“Vậy tốt rồi. Trẫm có chuyện muốn nói với nàng.”
“Chuyện gì thế?”
“Hòa nhi, vương của Tây Vực đã mang hết mỹ nhân về nước rồi.”
Ta: ……
Quả nhiên, hạnh phúc không kéo dài được quá ba giây.
Ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã chiếm lấy “thành trì” của ta.
Đêm nay, ta tổn thất nặng nề, “binh tướng” thất bại thảm hại, quả là mất mát lớn!
Kể từ khi báo tin cho ông nội rằng ta đã thành thân với quân thượng, ông lập tức cưỡi con lừa nhỏ của mình, khóa chặt cửa nẻo rồi vội vàng lên đường tiến cung.
Ai ngờ, vừa ra khỏi huyện, tri phủ địa phương nghe tin đã hốt hoảng chuẩn bị ngay một cỗ xe ngựa xa hoa để đưa ông vào kinh.
Ông nội chỉ muốn xác nhận rằng ta không bị mất tay, gãy chân, hoặc bị ép buộc.
Nhưng khi nhìn thấy ta trong bộ trang phục lộng lẫy, thân thiết khoác tay “bạo quân” khét tiếng trong truyền thuyết, ông sợ đến mức ngã ngồi xuống đất.
Ngày đó, tri phủ đến báo tin, nói rằng cháu gái của ông hiện đã là hoàng hậu của vị quân thượng đương triều.
Hàng xóm láng giềng vội vàng đến “an ủi” (hoặc tám chuyện) với ông, ánh mắt đầy tò mò và sợ hãi.
Tin đồn lan truyền rằng quân thượng từng “khắc chết” không ít thê thiếp trong đêm tân hôn, và hễ không hài lòng là liền xử trảm, chém đầu. Một bạo quân không hơn không kém.
Nhưng giờ đây, vị bạo quân ấy lại đưa tay ra, muốn đỡ ông nội ta đứng dậy.
Ông nội run rẩy, chống cây gậy, giọng nói lắp bắp:
“Cháu… cháu rể à, con… con chào con.”
Sở Văn Trì nở một nụ cười dịu dàng nhất mà hắn có thể cố gắng tạo ra, gật đầu:
“Ông ạ, đi đường cực khổ rồi.”
Nụ cười của hắn vừa xuất hiện, thì rầm một tiếng, ông nội ngồi bệt luôn xuống đất!
Khuôn mặt Sở Văn Trì lập tức sa sầm.
Hắn tự hỏi: Ta đáng sợ đến vậy sao?
…
Thế là, cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa “bạo quân” và ông nội ta kết thúc trong bối cảnh vừa căng thẳng, vừa buồn cười, và cũng không thiếu phần ấm áp. Chỉ tiếc rằng, nụ cười thân thiện của Sở Văn Trì lại trở thành “lời nguyền” khiến ông nội càng thêm hoảng sợ.
Hiện tại, ta cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Ông nội, người thân yêu nhất của ta, cũng đã đến sống bên ta trong cung.
Ông đang cố gắng thay đổi cách nhìn về Sở Văn Trì, ngày càng quen thuộc với mọi người trong cung, đặc biệt là Chó Đản. Hai người thường xuyên chơi cờ với nhau, khiến quân thượng mỗi ngày đều hỏi ta với vẻ bực bội:
“Trẫm chơi cờ cũng rất giỏi, tại sao ông lại không chịu đấu với trẫm?”
Ờm… Thực ra, chuyện này…
Ta có thể giải thích được. Nhưng có dám nói không?
Ta chỉ có thể dũng cảm vuốt ve bụng mình, đáp:
“Quân thượng đừng vội, chờ khi con chúng ta ra đời, ngài hãy dạy con chơi cờ.”
Đúng vậy, ta đã mang thai hai tháng rồi.
Chỉ cần nhắc đến đứa trẻ, khuôn mặt luôn lạnh lùng của hắn lập tức giãn ra. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bụng ta, trong ánh mắt và hàng mày tinh xảo tràn đầy niềm vui.
Hắn khẽ nói:
“Vì con, trẫm sẽ tha cho Chó Đản một mạng.”
Chó Đản à, ta lại cứu mạng ngươi thêm một lần nữa rồi!
…
Ta chờ mãi, ngày nào cũng đến hỏi ba vị phi tần, rốt cuộc món quà lớn mà các nàng hứa tặng ta là gì. Nhưng các nàng cứ mãi lần lữa, từ ngày này qua ngày khác, khiến ta dần mất hết kỳ vọng.
Cho đến ngày ta lâm bồn.
Vì mang song thai, ta không còn đủ sức để sinh.
Ba phi tần vội vàng chạy đến, rồi thốt lên điều mà ta chẳng thể ngờ:
“Mạnh Hòa! Chúng ta đã tìm ra kẻ đã đẩy ngươi chắn đao hôm đó rồi!”
Nghe vậy, cơn giận trong ta bùng lên:
“Ai! Là ai! Mau nói cho ta biết!”
Nhuyễn phi lau nước mắt, nghẹn ngào:
“Ngươi cố gắng sinh đi! Sinh xong ta sẽ nói!”
Tương phi nắm chặt tay ta, kích động:
“Chúng ta cược một ván nhé! Chỉ cần ngươi an toàn sinh ra hai hoàng tử, ta sẽ tặng ngươi vàng cả vạn lượng!”
Thục phi thì lẩm bẩm đọc đoạn tiểu thuyết mới viết:
“Hòa nhi, ta vừa sáng tác xong, ‘Bá đạo ngự y, đừng đuổi theo ta.’ Hòa nhi à, ngươi cố gắng đi, sinh xong ta sẽ cho ngươi đọc trước!”
Ta điên tiết hét lên:
“Rốt cuộc là ai! Các ngươi không nói thì ta không sinh nổi!”
Ngoài tẩm điện, Sở Văn Trì sốt ruột chờ đợi.
Hơi lạnh tỏa ra từ người hắn khiến cung nữ không dám đến gần. Hắn nắm chặt tay thành nắm đấm, lần đầu tiên trong đời trải nghiệm cảm giác sợ hãi thực sự.
Hắn không ngừng tự hỏi: Liệu nàng và con có bình an không?
Mưa đã rơi suốt mấy ngày cuối cùng cũng ngừng. Trên bầu trời hiện lên một dải cầu vồng rực rỡ, nhưng tiếng hét thất thanh của ta phá tan sự yên bình:
“Giận chết mất thôi! Hóa ra là Chó Đản đẩy ta! Thật không đáng, con ta vừa cứu mạng hắn!”
Còn Chó Đản, vừa khóc vừa run rẩy như chiếc lá trong gió:
“Huhuhu… Mạnh Hòa, ta sai rồi! Ngươi nhất định phải bình an sinh hạ hoàng tử nhé!”
Tiếng khóc vang dội của hai đứa trẻ vừa chào đời khiến chim trên cây hoảng hốt bay tán loạn. Tiếng khóc trong trẻo ấy cũng khiến trái tim đang treo lơ lửng của Sở Văn Trì cuối cùng được buông xuống.
Hắn gần như chạy bay vào phòng, bước nhanh đến bên ta.
Ta kiệt sức đến mức nói năng lộn xộn, những câu chữ yếu ớt không rõ ràng. Hắn run rẩy nắm lấy tay ta, cúi người để nghe rõ hơn.
“Quân thượng… Là Chó Đản đẩy ta, nên ta mới chắn đao cho ngài.”
Hắn cẩn thận lau đi giọt mồ hôi trên trán ta, vẻ mặt vừa trầm lặng vừa dịu dàng.
Lại nghe ta thì thầm thêm:
“Quân thượng, nhưng… dù có bị đẩy, ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Hắn gật đầu, ánh mắt chứa chan tình cảm, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi ta.
“Ta biết, tất cả ta đều biết. Cảm ơn nàng, hoàng hậu của ta. Ta yêu nàng.”
Ta yêu nàng, đến tận cuối đời, không bao giờ thay đổi.
Hoàn