Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 5

12:53 chiều – 28/08/2024

12.

Ta và mẫu thân bị bịt kín đầu, đưa đến một nơi không rõ là đâu.

Căn phòng ở đây rất lớn, có một nam nhân cao lớn, mặc y phục bằng vải bông mịn, ngồi trên chiếc ghế lớn nhìn chằm chằm vào ta.

Ông ta trông rất dữ tợn, còn xấu hơn ta, nhưng đôi mắt rất sáng, giống như đôi mắt của con hổ trong tranh.

Ta không dám nhìn thẳng vào ông ấy, nhưng cũng không thể không nhìn: “Ngài có thể mời lang trung đến khám cho mẫu thân của ta và lấy thuốc cho ta được không?”

Ông ấy chắc chắn còn quyền lực hơn Lý Triệu, và cũng là hy vọng duy nhất để cứu mẫu thân.

Ông phẩy tay: “Đã sai người đi làm rồi, mẫu thân ngươi sẽ không chết đâu.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, cố gắng mỉm cười với ông ấy: “Cảm ơn bá bá.”

Ông nhìn ta, rồi cười: “Ngươi đúng là nên gọi ta là bá bá, trước đây ta và cha ngươi, Lý Triệu, từng là huynh đệ.”

Ta lắc đầu như trống bỏi: “Cha ruột của ta là Dương Hoài.”

Ông cau mày: “Nhưng hắn là một thái giám.”

Ta không thể kiềm chế mà trợn mắt nhìn ông: “Ai nuôi dưỡng ta, ai đối tốt với ta, ta có thể cảm nhận được. Thái giám thì sao, thái giám chẳng lẽ không phải là con người?”

Ông lại cau mày, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, mãi một lúc lâu cũng không nói gì.

Ta đợi một lát, không muốn làm ông ấy tức giận, nên nhỏ giọng hỏi: “Bá bá, ngài có thể giúp ta gặp lại phụ thân và huynh trưởng, tỷ tỷ không?”

Ta cảm thấy, bá bá này chắc chắn là một người rất có quyền lực.

Ông ấy lại cau mày, ánh mắt trở nên sắc bén hơn nhiều, trông giống như một con hổ lớn, khiến ta sợ hãi, vội vàng quỳ xuống, run rẩy, không dám ngẩng đầu lên.

Mãi sau, ông ấy mới lên tiếng: “Ngươi có biết rằng huynh trưởng và tỷ tỷ của ngươi là con của hoàng đế triều trước không?”

“Không thể nào!” Ta lập tức lắc đầu.

“Sao ngươi biết không thể?” Ông tựa lưng vào ghế, giọng nói nghe không còn dữ dội như trước.

Ta dùng tay diễn tả: “Bởi vì hoàng đế trước đây là một con yêu quái ăn thịt người, huynh trưởng và tỷ tỷ của ta không phải là yêu quái, nên không thể là con của hắn.”

Ông ấy cau mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Yêu quái ăn thịt người?”

Ta gật đầu: “Trước đây, mỗi lần nộp thuế, các thúc thúc, thẩm thẩm và người dân trong làng đều thầm mắng: ‘Hoàng đế là yêu quái ăn thịt người, hoàng đế lại muốn ăn thịt người rồi…’ Chỉ có yêu quái mới ăn thịt người, nên hắn chính là yêu quái ăn thịt người.”

Ông ấy bật cười lớn: “Haha, thì ra là vậy, thế họ nói gì về hoàng đế hiện tại?”

Ta suy nghĩ một lúc: “Họ nói, Nghĩa Vương là một người tốt lắm, Nghĩa Vương đến rồi, cuối cùng chúng ta cũng có thể ăn no, còn nói khi Nghĩa Vương lên làm hoàng đế, cuộc sống của mọi người đều tốt hơn.”

Ta kể cho ông ấy nghe tất cả những gì đã nghe được từ làng và kinh thành, có vẻ như ông ấy rất thích nghe.

Ông lại hỏi: “Nghe nói thúc thúc và thẩm thẩm của ngươi không đối tốt với ngươi, nhưng ngươi lại tin những gì họ nói.”

Ta cảm thấy lời này có điều gì đó không ổn, nhưng cũng không nghĩ ra, chỉ đáp: “Cũng không phải tin hết, họ mắng ta là con hoang, ta không tin.”

Ông ấy cười nhẹ, giọng có chút tán thưởng: “Ồ, ngươi đúng là biết bảo vệ mẫu thân của mình.”

Ta nghiêm túc nói: “Ban đầu, ta cũng tin, vì lúc đó chưa từng gặp mẫu thân, không biết mẫu thân trông như thế nào, nghĩ rằng chắc mẫu thân không thích ta nên mới bỏ rơi ở nhà người xấu.”

“Nhưng sau này, khi gặp mẫu thân, gặp huynh trưởng và tỷ tỷ, ta không còn tin nữa. Phụ mẫu yêu thương ta, huynh trưởng và tỷ tỷ bảo vệ ta, trên đời có nhiều người yêu thương ta như vậy, sao ta có thể là con hoang được?”

Ông ấy sững sờ một lúc rồi hỏi: “Dù họ có mắng ngươi là con hoang trước mặt, ngươi cũng không tin sao?”

Ta chớp chớp mắt: “Tại sao phải tin? Phụ thân đã dạy rằng, người yêu thương ta sẽ không bao giờ mắng chửi ta, người không yêu thương ta chắc chắn là vì ghen tị với cuộc sống tốt đẹp của ta, hoặc là họ tự mình sống không tốt nên muốn thấy ta cũng khổ sở, ta sẽ không bao giờ để họ được toại nguyện.”

Ông ấy như có điều suy nghĩ, cau mày một lúc: “Phụ thân của ngươi đã dạy ngươi rất tốt.”

Ta mỉm cười nói: “Dĩ nhiên, phụ thân của ta là người cha tốt nhất. Còn Lý tướng quân đó, hắn không phải cha của ta. Hắn là kẻ xấu.”

Ông ấy không nói gì thêm, chỉ ra lệnh cho người đưa ta rời đi.

Ta quay đầu nhìn ông ấy, ông cười nhẹ, khi cười lên trông cũng không còn xấu xí như trước.

Chẳng trách phụ thân thường nói rằng, cười nhiều sẽ khiến con người trở nên đẹp hơn.

Ông ấy nói: “Đi gặp mẫu thân ngươi đi, cả gia đình các ngươi…”

Nhưng câu nói chưa dứt, ông ấy chỉ phẩy tay ra hiệu cho người đưa ta đi.

13.

Ta gặp lại mẫu thân, bà đã được bôi thuốc và hạ sốt.

Bên cạnh giường có thức ăn, ta đút cho mẫu thân ăn một ít.

Ta cũng ăn một ít, sau đó trèo lên giường, nằm cạnh bà, cẩn thận ôm lấy bà.

Mẫu thân chắc hẳn đã trải qua rất nhiều đau khổ trước đây.

Sau đó, khi mẫu thân tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, bà sợ hãi đến mức run rẩy, luôn ôm chặt lấy ta, không cho ta đi lung tung.

Ta cũng không dám cử động, cứ thế run rẩy chờ đợi suốt hai ngày, cho đến khi có người đến, dẫn bọn ta ra ngoài.

Hóa ra, bọn ta đã vào hoàng cung, nơi này thật sự rất lớn và có rất nhiều người.

Phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng và tỷ tỷ trước đây đều đã từng sống ở đây sao?

Trên đường, bọn ta gặp lại bá bá, ông ấy mặc y phục lấp lánh, trông thật uy nghiêm.

Ông ấy thấy ta nhìn xung quanh với vẻ tò mò, liền hỏi ta có thích nơi này không.

Ta lắc đầu: “Không thích lắm, cả nhà ta đã chịu nhiều đau khổ ở đây, họ chắc chắn không thích nơi này, nên ta cũng không thích.”

Nơi này trông đẹp đẽ, nhưng chắc chắn không phải là nơi tốt đẹp gì, phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng và tỷ tỷ đều trải qua những ngày khó khăn nhất ở đây.

Bá bá cười nhẹ, tiến tới xoa đầu ta: “Về nhà đi, đừng quay lại đây nữa.”

Mẫu thân thở phào nhẹ nhõm, kéo ta cùng quỳ lạy ông ấy.

Sau khi rời khỏi hoàng cung, chúng ta được đưa ra ngoài kinh thành, phụ thân đã dẫn huynh trưởng và tỷ tỷ đợi sẵn ở đó.

Họ đã thay y phục bằng vải thô, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười.

Ta quay lại nhìn kinh thành: “Thật tiếc cho cửa hàng đậu phụ của mẫu thân và ta.”

Hành lý và số bạc của chúng ta vẫn còn ở trong đó.

Phụ thân cười nói: “Tiền bạc mất rồi có thể kiếm lại, cả nhà ở bên nhau là được.”

Mẫu thân cũng gật đầu, cố gắng ôm chặt lấy tất cả chúng ta vào lòng.

Phụ thân cùng bà, bao bọc bọn ta ở giữa.

“Về nhà thôi!”

“Về nhà!”

Cả nhà chúng ta lại giống như khi ta sáu tuổi, một lần nữa bước lên con đường trở về.

Lần này, chúng ta không còn phải trốn tránh nữa.