Sau khi gia cảnh sa sút, ta phải ăn nhờ ở đậu nhà họ Tạ, phải cẩn thận lấy lòng từng người trong nhà họ.
Chỉ có đích tử ốm yếu nhà họ Tạ là có thành kiến khá lớn với ta.
Hắn mắng ta giả tạo, ghét ta lỗ mãng, không cho ta đến gần hắn, càng không cho ta gọi hắn là nghĩa huynh.
Có người nói ta là cô vợ nuôi từ nhỏ của hắn, hắn vừa nghe đã nghiến răng nghiến lợi, đánh cho đối phương một trận:
“Kẻ nào còn dám nói linh tinh nữa, gia sẽ c.ắt l.ưỡi kẻ đó cho chó ăn.”
Năm ta mười bảy tuổi, tú tài nghèo ở Thành Tây ôm theo toàn bộ gia sản, đến trước cửa muốn cầu thân ta.
Tạ Hi Tật mỉa mai: “Một tên thư sinh nghèo, lẽ nào ngươi muốn để nàng ấy cùng ngươi Ngật khang yên thái* à?”
(*吃糠咽菜: Ngật khang yên thái – có nghĩa là ăn cám nuốt rau)
Ta cực kỳ tức giận: “Thư sinh nghèo thì sao? Liễu lang tuy không có xuất thân từ thế gia đại tộc giống như ngươi, nhưng lại là người chăm chỉ hiếu học, sau này nhất định có thể đề tên bảng vàng.”
Gương mặt Tạ Hi Tật tối sầm lại, tay không bóp nát ly trà, sau đó ra lệnh đuổi Liễu tú tài đến cầu thân ra ngoài.
Đêm hôm đó, hắn mập mờ chạy tới thì thầm bên gối ta, đôi mắt trong veo rưng rưng như sắp khóc: “Không phải chỉ là trạng nguyên thôi sao, ta cũng có thể thi được. Nàng cân nhắc ta một chút đi có được không?”