Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại NGUYỆT KHÊ TINH TRÌ Chương 4 NGUYỆT KHÊ TINH TRÌ

Chương 4 NGUYỆT KHÊ TINH TRÌ

3:53 chiều – 11/01/2025

16

Đến chân núi, người nhà hai bên đã đợi sẵn ở đó.

A nương thấy ta bình an vô sự, liền ôm lấy ta mà khóc nức nở.

Còn Thẩm Tinh Trì, dáng vẻ như chẳng có gì xảy ra, ung dung bước đến trước xe ngựa nhà hắn, nói với phu xe:

“Đừng giả vờ nữa, còn không mau đi?”

“Ta đã thay ngươi lên núi hai lần rồi, nếu không đi, cô nương kia quay lại nổi giận, thật sự ra tay thì khổ.”

Chúng ta ai nấy đều mơ hồ nhìn hắn và phu xe.

Chỉ thấy phu xe từ đầu đến cuối đều cúi gằm mặt, vẻ mặt đầy hổ thẹn, nói:

“Thật xin lỗi, thiếu gia, là ta đã liên lụy đến người.”

Thẩm Tinh Trì phẩy tay, cầm lấy roi ngựa.

“Mau đi đi, một trăm lượng hoàng kim đủ để các ngươi sống tốt rồi.”

“Bảo với nương tử của ngươi, đừng thật sự làm thổ phỉ.”

“Làm rồi thì thật sự không còn đường quay đầu nữa đâu.”

Phu xe cúi người chào lão gia nhà Thẩm, rồi không ngoảnh đầu mà lên núi.

Bá phụ hỏi hắn: “Tinh Trì, chuyện là thế nào?”

Bá mẫu lại hỏi: “Con trai, con có bị thương không?”

Thẩm Tinh Trì chẳng để tâm, đáp: “Nói ra dài lắm, về rồi con kể.”

Hắn lại quay sang gọi ta:

“Hà Nguyệt Khê! Qua đây!”

Ta trong ánh mắt của a nương, bước lên xe ngựa của Thẩm Tinh Trì.

Rèm xe vừa buông xuống, che đi gương mặt đỏ bừng của ta.

Thẩm Tinh Trì khẽ quát một tiếng, điều khiển xe ngựa, ngay trước mặt phụ mẫu hai bên, đưa ta đi.

Trên đường, ta không nhịn được tò mò, thò đầu ra hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra.

Hắn kiên nhẫn giải thích.

Hóa ra, nữ nhân trên núi căn bản không phải là thổ phỉ.

Người phụ nữ đó là nương tử của phu xe nhà hắn.

Quê hương họ từng bị thổ phỉ cướp bóc, cả ngôi làng bị thiêu rụi.

Ngay cả đứa con cũng không còn.

Hai vợ chồng họ dẫn theo dân làng chạy đến vùng này, nhưng không tìm được kế sinh nhai, thành ra lưu lạc, phải nương náu ở lưng chừng núi.

Phu xe được lão gia nhà Thẩm giữ lại làm việc ở phủ, nhưng tiền lương hằng tháng không đủ lo cho từng ấy người.

Nàng ta thấy Thẩm gia giàu có, liền nảy sinh tà ý.

Nàng nói dân thường như họ cũng không thoát khỏi bị thổ phỉ cướp bóc, Thẩm gia giàu có thế, sao không để họ “lấy” chút bạc?

Phu xe kiên quyết phản đối.

Hai người lớn tiếng cãi vã.

Nàng nhân cơ hội đó, bắt cóc Thẩm Tinh Trì, nhưng không hề làm tổn thương hắn.

Chỉ vì cuộc sống trên núi quá kham khổ, nên hắn mới gầy rộc đi.

Ta gật đầu, không khỏi cảm thán.

Không ngờ nàng ấy cũng là người số phận bi thảm.

Thẩm Tinh Trì nghe xong, lập tức không vui.

“Khổ mệnh thì có thể sinh ý nghĩ làm thổ phỉ sao?”

“Chẳng lẽ ta đây không khổ ư?”

“Không lý do mà bị bắt, danh tiếng còn bị hủy hoại!”

“Đã vậy còn bị từ hôn!”

“Ta biết tìm ai mà nói lý đây?!”

Hắn càng nói càng hăng, ta liền kéo rèm xuống, thu mình vào trong xe ngựa.

Chuyện từ hôn, e rằng cũng có thể tạm hoãn một chút.

17

Thẩm Tinh Trì vừa giải thích xong, những lời đồn lập tức tan biến như khói.

Chỉ là ta vẫn nghĩ không thông.

Tại sao hắn lại bị bắt lần thứ hai?

Lần đầu tiên, tại sao bọn họ không đòi bạc?

Thẩm Tinh Trì phe phẩy quạt xếp, nằm dài trong đình viện sau nhà ta.

“Lần đầu tiên bắt cóc, bọn họ nào dám.”

“Ta khuyên nhủ hết lời, khuyên họ quay đầu là bờ.”

“Không phải chỉ là bạc thôi sao?”

“Thế là, ta bày cho họ một diệu kế.”

“Bảo cha ta một lúc đưa ra một trăm lượng hoàng kim, dĩ nhiên là không thể.”

“Ta hiện tại chưa lập gia đình, trên người làm gì có nhiều bạc như thế.”

“Bạc ít quá, lại không ra thể thống gì.”

“Thành thử phải bày ra chiêu khổ nhục kế này.”

Ta cẩn thận suy nghĩ lời hắn, liền hiểu ra vấn đề.

Một cước đá tới, làm chiếc ghế lắc lư.

Hắn hô to một tiếng, vội vàng giữ lấy tay vịn.

“Tốt lắm, Thẩm Tinh Trì! Ngươi bày khổ nhục kế lại kéo ta vào chịu khổ cùng!”

“Sao không để phu xe nhà ngươi đem vàng lên núi là xong? Lại chỉ đích danh bắt ta đi! Ngươi cố ý chứ gì?!”

“Ta đoán tám phần lá thư đó cũng là ngươi tự viết!”

Thẩm Tinh Trì bị đá một cái, nhăn nhó xoa xoa chân.

“Hà Nguyệt Khê, ngươi muốn mưu sát phu quân hả?!”

Ta giận đến nỗi giơ nắm đấm lên định đập hắn:

“Ai là phu quân của ngươi? Chúng ta đã từ hôn rồi!”

Thẩm Tinh Trì đột nhiên nắm lấy tay ta.

“Ai đồng ý từ hôn?”

“Ngươi đã hứa với cha mẹ ta sẽ cho họ một lời giải thích!”

“Hà Nguyệt Khê, ta là người trong sạch.”

“Ngươi cũng nghe rồi đấy, ta vì ngươi mà giữ mình như ngọc.”

“Ngươi không được nuốt lời.”

“Không được bỏ ta.”

Ta bị hắn nói đến đỏ mặt tía tai, cố gắng rút tay ra nhưng không thoát được.

“Thẩm Tinh Trì, mau buông tay!”

“Đồ vô lại, thả ta ra ngay!”

Nghe ta nói vậy, hắn càng được đà, kéo ta vào lòng ôm chặt.

“Đã bị ngươi mắng, không ôm một cái, chẳng phải thiệt thòi cho ta sao?”

Ta cảm giác máu khắp người đều dồn hết lên mặt, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.

Hai người cứ giằng co, đẩy qua kéo lại.

Chiếc ghế thì cứ lắc lư, hắn lại càng ôm chặt hơn.

Bất ngờ, hắn vòng tay ôm chặt lấy eo ta, nghiêm giọng quát:

“Đừng động đậy!”

Lông mày hắn nhíu lại, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Ta bị hắn dọa, toàn thân cứng đờ không dám nhúc nhích, cứ tưởng ghế sắp sập.

Ai ngờ, hắn dừng lại một chút, rồi lại trở về dáng vẻ bất cần, đưa tay nhéo má ta:

“Ngươi thẹn thùng thế này, sau này làm sao mà sống?”

Giọng hắn vừa trầm vừa khàn, nghe mà lòng ta rối bời.

18

Thẩm Tinh Trì bị ta đá một cước, liền bị ta đuổi đi.

Ai ngờ hôm sau, hắn lại mang người đến tận cửa cầu thân.

Đánh chiêng gõ trống, náo nhiệt vô cùng.

Ta trốn trong phòng, nhất quyết không chịu ra ngoài.

Tiểu Đào thì vui mừng chạy ra chạy vào, ríu rít không ngừng.

“Tiểu thư, Thẩm thiếu gia mang theo rất nhiều sính lễ!”

“Tiểu thư, có cả một rương vàng!”

“Một rương đầy trân châu!”

“Và hai rương lớn toàn lụa là gấm vóc!”

“Tiểu thư, còn có—”

“Đủ rồi!” Ta bịt tai, ngắt lời Tiểu Đào, “Ta còn chưa đồng ý gả cho hắn đâu!”

“Thế tiểu thư muốn gả cho ai?”

A nương bước vào, gương mặt rạng rỡ, tràn đầy niềm vui.

Dường như ai cũng rất hài lòng với hôn sự này.

Chỉ có ta, trong lòng vẫn thấy khó chịu.

A nương vuốt tóc ta, dịu dàng nói:

“A Nguyệt lớn rồi, biết ngượng ngùng rồi.”

Ta phủ nhận:

“Làm gì có? Con đâu có ngượng! Chỉ là không muốn gặp hắn thôi!”

A nương cười bảo:

“Nếu là ngày thường, A Nguyệt không muốn gặp, đã sớm cầm gậy đuổi Tinh Trì ra ngoài rồi, sao hôm nay lại trốn trong phòng, mặt đỏ bừng, không dám ra gặp chứ?”

Ta giậm chân, quay mặt đi.

“A nương, ngay cả người cũng trêu con!”

A nương đỡ lấy vai ta, cười nói:

“Được rồi, được rồi, a nương không cười nữa. Bá phụ bá mẫu con đang ở ngoài kia, Tinh Trì cũng ngồi không yên rồi, sắp vào đây tìm người rồi. Đi thôi, đường hoàng cùng a nương ra ngoài nào.”

Tiểu Đào phụ họa:

“Đúng thế! Tiểu thư, chúng ta thay bộ váy thật đẹp, làm Thẩm thiếu gia mê mệt!”

Có mê mệt Thẩm Tinh Trì hay không ta chẳng biết.

Chỉ biết ánh mắt của hắn gần như muốn nhấn chìm người ta trong đó.

Vừa gặp mặt, hắn đã chăm chú nhìn ta, không còn chút vẻ giễu cợt ngày thường, mà là sự chân thành, nồng nhiệt, khiến ta không biết đối phó ra sao.

Hắn mặc kệ ánh mắt của các trưởng bối, bất ngờ ghé sát tai ta, thì thầm:

“A Nguyệt, nàng thật đẹp.”

Ta đỏ mặt, lườm hắn một cái.

“Im miệng đi.”

Bá mẫu cười đến không khép được miệng.

A nương cũng che miệng cười, nói:

“Gái lớn không giữ được nữa rồi.”

19

Ta và Thẩm Tinh Trì thành thân rồi.

Ngày thành thân, hắn khoác lên mình bộ hỉ phục đỏ rực, môi hồng răng trắng, phong lưu phóng khoáng.

Đôi mắt tựa hoa đào, ánh lên tình ý sâu sắc.

A nương chải tóc cho ta, khóe mắt thoáng chút ướt.

Ta cũng muốn khóc theo.

“A nương, con không muốn xuất giá, con muốn ở bên a nương mãi.”

Bà ngẩng đầu, từ gương nhìn ta.

“Đứa ngốc, hai nhà gần nhau thế này, con nhớ a nương, chỉ cần qua lại một lát là được, có gì mà buồn.”

“Tinh Trì đứa trẻ này, từ nhỏ a nương đã nhìn nó lớn lên, tính tình nghịch ngợm, nhưng là người có tình nghĩa.”

“Các cô nương thích nó nhiều biết bao, nhưng nó gặp ai cũng lạnh lùng, chẳng buồn nhìn lấy một cái.”

“Chỉ có trước mặt con, nó mới luôn không đứng đắn, cố ý trêu chọc để con cãi nhau với nó, bị đánh rồi vẫn cười hì hì.”

“A Nguyệt, con gả cho Tinh Trì, a nương yên tâm.”

Những lời của a nương, có lẽ trong lòng ta sớm đã hiểu rõ.

Nếu không, sao ta lại để hắn hết lần này đến lần khác quấy rầy trước mặt mình?

Ta nhìn vào gương, thấy đôi mắt ngượng ngùng của chính mình.

Tình không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ biết một lòng một dạ.

Dưới tấm rèm “trướng cưới”, qua lớp lụa đỏ dài, Thẩm Tinh Trì dắt ta bước qua chậu lửa, cùng bái thiên địa.

Hôn lễ rườm rà, mãi đến khi hoàn thành, trong phòng chỉ còn lại ta và hắn.

Hai ngọn nến đỏ lớn, ánh sáng chiếu bóng hai người nhập lại thành một.

Qua tấm khăn voan, ta thấy Thẩm Tinh Trì bất an, tay nắm chặt vạt hỉ phục, khiến ta không nhịn được mà cong môi cười.

Không ngờ, Thẩm đại thiếu gia cũng có lúc hồi hộp đến thế.

“A Nguyệt, ta muốn vén khăn voan lên.”

Khăn voan được nhẹ nhàng vén lên, Thẩm Tinh Trì nín thở nhìn ta, khóe mắt đỏ hoe.

Giọng nói của hắn trầm khàn, cất lên:

“A Nguyệt.”

Ta không quen khi nghe hắn gọi như vậy, chỉ biết cắn môi, cúi đầu nhìn đôi hài thêu.

Hắn tiến lại gần, chậm rãi tháo cúc trên cổ áo ta.

Đôi tay dài của hắn khẽ run, mãi không tháo được.

Hắn gấp gáp: “A Nguyệt, giúp ta một chút.”

Ta ngẩng đầu, đúng lúc ánh mắt chạm vào ánh mắt hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở giao hòa, làm hai trái tim loạn nhịp.

Hắn cúi xuống, chống tay lên mép giường, nghiêng đầu hôn tới.

Một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng thở dài.

“A Nguyệt, nàng cuối cùng cũng thuộc về ta.”

Dưới tấm màn trướng ấm áp, một đêm xuân ý nồng.

Hai ngọn nến đỏ trên bậu cửa sổ, ánh sáng lung lay, cháy đến tận bình minh.

Bên trong màn, hai người cuối cùng cũng yên ổn nghỉ ngơi.

End