Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cô vợ nuôi từ nhỏ của Tạ Gia Chương 4 – Cô vợ nuôi từ nhỏ của Tạ Gia

Chương 4 – Cô vợ nuôi từ nhỏ của Tạ Gia

11:44 chiều – 22/04/2024

9.

Khi cha mẹ nhà họ Tạ đến, Tạ Hi Tật cả người bụi bặm, tóc rối bời.

Ta cũng khóc đến nỗi mặt mũi tèm lem, ta xin lỗi Tạ phu nhân và cầu xin bà đưa tôi về nhà.

Lúc đó, ta vẫn chưa hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề, ngây thơ tính toán nhỏ nhoi.

Chỉ cần ta và con trai trưởng của Tạ gia không hợp, người nhà họ Tạ chắc chắn sẽ không đồng ý để ta tiếp tục ở lại.

Ai ngờ họ không những không trách mắng ta, mà còn quan tâm xem ta có bị uất ức không? Có bị thương không? Rồi quay đầu lại mắng Tạ Hi Tật một trận, phạt hắn ta đến đình tự đứng phạt.

Tạ Hi Tật tức giận vô cùng, trước khi đi đã liếc ta vài cái, sợ rằng hắn muốn lột da tôi sống.

Khi hắn ta đi rồi, mẫu thân ta lại xuất hiện, hóa ra là vì bà lo lắng cho ta nên đã quay lại lén lút gặp ta một lần.

Sau khi mẫu thân hỏi rõ ngọn ngành sự việc, trước mặt mọi người định đánh ta, nhưng Tạ phu nhân đã ngăn cản.

Mẫu thân ta với đôi mắt đỏ hoe, giọng nghiêm khắc dạy ta, “Đỗ Thư Nhiên, con có biết lỗi không?”

“Hy Tật từ nhỏ đã yếu đuối, nếu hắn ta có chuyện gì thì phải làm sao?”

“Con cứ bướng bỉnh, hành động một cách mù quáng như vậy, ta và cha con sẽ coi như không có đứa con gái này.”

Mỗi lần mẫu thân gọi tên ta, chính là lúc bà thực sự tức giận.

Ta vừa sợ bà đánh mình, vừa sợ bà bỏ rơi mình, vội vã khóc lóc, cuối cùng chạy lại ôm lấy bà, nức nở nói: “Mẫu thân, con biết lỗi rồi, con không nên đánh người. “

Con sẽ nghe lời, con sẽ ngoan, các người đừng bỏ rơi con…”

Mẫu thân ta khóc không thành tiếng.

Một lúc lâu sau, bà cúi xuống, lau khô nước mắt cho ta, giọng nghẹn ngào,

“Vậy con đi xin lỗi Tạ huynh được không? Từ nay về sau, con phải sống hòa bình với huynh ấy.”

Tôi níu lấy tay áo của bà, không chịu đi.

“Mẫu thân, người đợi con ở đây nhé.”

Mẫu thân cười trong nước mắt: “Đi đi, ta không đi đâu, sẽ đợi con ở đây.”

Ta buông tay áo, người hầu dẫn ta đi về phía đình thờ.

“Sau này con phải học cách kiềm chế, không thể như ở nhà thế này, tự do tự tại.

Nếu gây ra họa lớn, ngay cả mẫu thân cũng không thể kịp thời cứu con.”

Lời dặn dò dịu dàng của mẫu thân vang lên phía sau. Nhưng ta chỉ lo bước đi phía trước, không kịp để tâm đến ý nghĩa biệt ly trong đó.

10
Đến đền thờ của Tạ gia, trên bàn chính giữa đặt hàng loạt bia đá mộc màu đen, hai bên mỗi bên đều có vài chục đèn dầu luôn sáng.

Tạ Hy Tật đứng bên cạnh tường phía đông với vẻ mặt ngoan cố.

Ta bước vào đền thờ lạnh lẽo, kéo nhẹ tay áo hắn.

“Tạ ca ca, xin lỗi, ta không nên đánh ngươi.”

“Mèo khóc chuột giả từ bi.”

Hắn lườm ta một cái, kiêu ngạo quay đầu đi.

Giống như con ngựa nhỏ hung dữ mà cha ta đã tặng ta ở Sa Châu.

“Được thôi, dù sao muội cũng là mèo, ca ca cũng không thể tự chửi mình là chuột được.”
“……”

Hắn hơi lúng túng, “Điểm chính là chuột à?”

“Chẳng phải sao?”

Ta chớp mắt, nhìn hắn 1 cách chân thành, đầy tò mò.

“Điểm chính là giả từ bi.”

Hắn cắn răng, “Ngốc chết đi được.”

Tôi há miệng, từ bỏ ý định phản bác.

Hắn yếu đuối như vậy, ta là cô gái nghĩa khí, có lòng rộng lượng, không so đo với hắn.

Kể từ đó, tôi nhớ lời mẫu thân dặn, kiềm chế bản thân, không gây sự, học cách nhìn mặt người khác mà nói chuyện, và luôn cố gắng làm hài lòng Tạ Hi Tật.

Nhưng hắn ta không hề biết ơn, còn mắng ta giả tạo, chê ta thô tục và hoang dã.

Ta học làm bánh ngọt từ Tạ phu nhân để hắn ta thử, nhưng hắn ta lại nghĩ tôi đã cho bột ba đậu vào, lén lút đổ đi sau lưng ta.

Tôi học làm thêu thùa, gửi tặng hắn ta chiếc túi thơm đầu tiên ta thêu. Hắn ta nói mũi kim xấu xí, muốn tự tay đem đi đốt. Ta theo sau anh ta, 1 câu Tạ ca ca, 2 câu tạ ca ca. Hắn ta nói mình không thiếu một người em gái như ta.

Thật vậy, dù hắn không có anh chị em ruột thịt, nhưng có không ít anh em họ hàng trong dòng họ. Thực sự không thiếu ta, một người ngoài cuộc.

Có người đồn đại ta là vợ nuôi từ bé của hắn ta, hắn tìm ra người đứng sau đánh một trận tơi bời, còn nói lời đe dọa, “Sau này ai còn nói lung tung, ta sẽ cắt l.ư.ỡ.i họ cho chó ăn.”

Hắn ta làm những điều này, chỉ là muốn rõ ràng phân định rạch ròi với ta mà thôi.

Chớp mắt đã đến Tạ gia đầy một năm, hắn ta chê tôi không có học vấn, thúc giục Tạ lão gia gửi tôi vào Quốc Tử Giám học hành, khiến tabị những đứa con của quan lại chế giễu, nói ta đến từ vùng hoang dã, không nói tiếng quan thoại đúng chuẩn.

Ta lại nhớ lời dạy của mẫu thân, không muốn gây sự, làm ngơ, để họ nói. Nhưng Tạ Hi Tật lại thấy ta làm mất mặt nhà họ Tạ, bắt đầu cãi vã với họ, kiêu ngạo một mình chống lại nhiều người.

Dễ dàng như chơi, Đối phương bị hắn ta mắng đến nỗi tức giận không biết giải tỏa thế nào, liền cậy mình đông người làm lợi thế vây đánh chúng ta.

Ta có khả năng tự vệ, nhưng Tạ Hi Tật thân thể yếu đuối, đi bộ còn thở hổn hển, làm sao địch nổi họ, khóe miệng bị đánh đến bầm tím chảy máu.

Không biết ai đã tố cáo lên chức sắc, Tạ Hi Tật Được xử vô tội, còn nhóm người kích động vì phá vỡ quy tắc của Quốc Tử Giám, bị lệnh buộc phải thôi học.

Sau đó, Tạ Hi Tật để khoe giọng chuẩn của mình, cố ý đọc to các sách Kinh Tứ và Ngũ Kinh trong vườn gần Đông viện nhất, làm phiền giấc ngủ của ta. Lúc đó, Tạ Hi Tật thực sự khiến ta tức giận đến nỗi nghiến răng ken két.

11

Cho đến mùa đông năm ta mười hai tuổi, ta mới dần dần nhận ra, dưới lớp mặt nạ kiêu ngạo của hắn, ẩn chứa một tấm lòng mềm mại. Ta đứng ngoài phòng đọc sách của Tạ lão gia, lén nghe tin tức về cái chết của cha mẹ mình, ta lẳng lặng cưỡi ngựa ra khỏi thành, định trở về Sa Châu.

Chưa bao giờ cưỡi ngựa trong đời, vậy mà hắn cưỡi ngựa phi nước đại hơn trăm dặm, đương đầu với sương giá và bão tuyết, tìm kiếm dấu vết của ta, suýt chút nữa mất mạng dưới móng ngựa.

Khi đuổi kịp ta, hắn đã lấm lem bùn đất, mu bàn tay trầy xước, máu chảy không ngừng.

Đường tuyết khó đi, không biết hắn đã ngã xuống từ ngựa bao nhiêu lần.

Tạ Hi Tật khó nhọc xuống ngựa, đi lê bước đến gần ta, giọng nói ấm áp và nhẹ nhàng khuyên ta quay trở lại cùng hắn.

Ta lắc đầu cười lạnh, “Người dân Kinh thành, không ai là người tốt cả.”

“Năm năm trước, quân nổi loạn tấn công vào Sa Châu, hoàng đế dẫn theo quân cấm vệ bỏ chạy về phía tây, bỏ mặc bách tính, là cha ta dẫn quân trung thành với vua, giết chết thủ lĩnh quân nổi loạn, cứu người dân Sa Châu và các vị vương tử quý tộc trong triều.”

“Chỉ vì không có sắc lệnh vào kinh, họ lo sợ cha ta sẽ dùng quân đội để tự trọng, trở thành kẻ phản loạn tiếp theo, ép ta đến Kinh thành làm con tin.”

“Năm năm sau, tộc Thổ Phiên liên minh với Đột Quyết tấn công vào Hà Tây. Nếu không phải vì những người trong triều thúc giục cha ta ra trận, lại âm thầm cản trở lương thảo và viện binh, làm sao cha mẹ ta phải chịu cảnh gian khổ chiến đấu đến chết, bị kẻ địch móc mắt, cắt lưỡi, treo cổ ngoài cổng thành?”

“Lúc này kẻ địch đang lăng nhục thi thể của bọn họ, làm sao ta có thể ngồi yên chờ chết?”

Tạ Hi Tật, ngươi nói cái chết của phụ thân mẫu thân ta, nên đổ lỗi cho ai?

Ta biết trong lòng anh có hận, dù muốn báo thù, nhưng chỉ mình ngươi làm sao có thể làm được?

Sa Châu đã mất, nàng đi chính là tự chui mình vào lưới…

Ta lạnh lùng cắt ngang lời hắn mà nói: “Cái chết thì đã sao? Còn hơn là không làm gì cả.”

“Ngươi hôm nay cứ coi như không gặp ta, là ta tự mình trốn khỏi Trường An, không liên quan gì đến Tạ gia của các ngươi.”

“Đỗ Thư Nhiên, nàng tưởng ta đến ngăn cản nàng, là lo nhà họ Tạ sẽ bị liên lụy sao?”

Vậy thì ta nói cho nàng rõ, lý do ta đến tìm nàng, là không muốn nhìn thấy nàng làm chuyện hy sinh vô ích, không muốn màng một đi không trở lại làm những chuyện ngốc nghếch.

Nếu nàng thực sự muốn rời đi, thì phải bước qua xác ta.

Hắn ta dang rộng đôi tay, chặn trước mặt ngựa của ta.

Ánh mắt chăm chú dõi theo ta.

Coi cái chết như về nhà.Ta siết chặt dây cương, đạp chắc vào bàn đạp ngựa.

“Tạ Hy Tật, ngươi tránh ra!”

“Không tránh, trừ khi ta chết.”

Trong lúc bế tắc, bệnh cũ của hắn tái phát, toàn thân mất sức, ngã xuống tuyết không biết gì.

Ta lục soát khắp người hắn không thấy thuốc cứu mạng, thường ngày lọ thuốc không rời người, nhưng vào lúc quan trọng lại không thấy đâu.

Ta không kịp cân nhắc, chỉ có thể lập tức đưa hắn lên ngựa, quay trở về Trường An.

Khi hắn tỉnh dậy và thấy ta, nhẹ nhõm thở ra.

Hóa ra hắn đã thắng cuộc.

Ta bừng tỉnh, hóa ra mình đã bị lừa.

Hắn không phải là người sơ ý, huống hồ là chuyện liên quan đến sinh tử.

Hắn là cố ý. Cố ý vứt bỏ thuốc cứu mạng.

Hắn cược rằng ta không đủ tàn nhẫn để thấy chết mà không cứu.

Ta tức giận mắng Hắn, “Tạ Hi Tật, ngươi điên thật rồi.”

“Ừm, ta rất vui mừng vì mình điên, nếu không thì làm sao lừa được nàng trở về chứ?”

“Ngươi có biết là mình đã nguy hiểm đến mức nào không? Suýt nữa thì ngươi đã chết rồi đấy.”

“Nếu có thể khiến nàng quay đầu, một mạng đổi một mạng, không phải là thiệt thòi.”

“Dại phu nói chân phải của ngươi bị gãy, không biết có thể phục hồi như cũ hay không, nếu như cuối cùng bị tật nguyền…”

Hắn nhìn cái chân phải gần như được bó chặt như bánh chưng, cười nhẹ như không quan tâm.

“Bị tật thì đã sao, không có gì là to tát cả.”

“Luôn tốt hơn là nàng phải mất đi một mạng một cách vô ích.”

Thật là một kẻ điên rồ!

Trên triều đình vì có sự giúp đỡ của Tạ lão gia, hoàng thượng cũng không hạ tội, còn ban cho ta hai hòm ngọc trai, một nghìn lượng lụa, để thể hiện ân sủng và an ủi.

Chỉ là bảy quận ở phía tây bắc, kể cả Sa Châu, đều rơi vào tay ngoại bang, ta không bao giờ có thể trở lại.

Ta cũng rõ ràng, oan có đầu nợ có chủ, cái chết của cha mẹ không thể đổ lỗi lên đầu tất cả mọi người ở Trường An.

Cũng không thể trách Tạ lão gia được, lúc đầu ông ấy dẫn người phản đối việc vội vàng ra trận, liên tiếp kiến nghị, nhưng tiếc là Hoàng thượng không chấp nhận.

Những năm này Tạ lão gia vẫn liên tục nhờ người tìm kiếm thi thể của cha mẹ ta, nhưng cũng chỉ tìm về được cây giáo mà cha ta dùng khi xung trận.

Thi thể của cha mẹ ta được chôn dưới cát vàng mênh mông, không biết tung tích, trở thành hai hồn cô đơn của đất nước xa lạ.

May mắn thay, dưới suối vàng, trên cầu Nại Hà, họ không cô đơn, vẫn có nhau, vẫn có hàng ngàn hàng vạn đồng đội.

Ta đã quyết định từ lâu, nếu có một ngày báo thù, nhất định sẽ tách mình ra khỏi Tạ gia trước, không để họ bị liên lụy.
Và bây giờ, cơ hội tự nó đã đến.

12
Ngay sáng hôm sau, ta nhờ người gửi thiếp mời Liễu Tú Tài gặp mặt tại Cầu Xuân Ba. Lợi dụng lúc tiệm ngọc trai sửa chữa chiếc vòng ngọc, ta mời anh ta đến quán trà Lục An đối diện để uống trà. Ngồi đối diện nhau trong phòng riêng, ta thẳng thắn nói ra mục đích thực sự của chuyến đi này.

Liễu Lang Quân, ta muốn làm một giao dịch với huynh. Chúng ta giả vờ hứa hôn, huynh giúp ta rời khỏi nhà họ Tạ. Đổi lại, ta sẽ giới thiệu huynh với một người, đảm bảo rằng kỳ thi khoa cử của huynh sẽ không gặp lo lắng, sự nghiệp quan trường sẽ thăng tiến một cách suôn sẻ.

Trong kỳ thi khoa cử nổi bật lên không chỉ cần có tài năng thực sự, mà còn phải dựa vào việc được quý nhân giới thiệu, nếu không thì dù có là Văn Xương – vị thần của văn chương – xuống trần gian cũng chỉ có thể thi trượt, không đỗ được.

Những học trò cần mẫn học hành qua những đêm dài lạnh lẽo, không ai không khao khát được tên tuổi lên bảng vàng, ta nghĩ Liễu Tú Tài cũng không ngoại lệ.

Giao dịch này, đối với hắn ta toàn lợi mà không hại, còn ta cũng cần một cớ để rời khỏi nhà họ Tạ.

Liễu Tú Tài đang trong thời kỳ tuần tang, mặc dù đã đính hôn nhưng không cần phải kết hôn ngay. Nếu ta thất bại,hắn ta cũng có thể kịp thời thoát thân.

Hắn ta là người rất phù hợp.

Liễu Tú Tài nghe xong, im lặng một hồi, nhíu mày biện hộ: “Đỗ Tạ tiểu thư, ta đến cửa cầu thâni chỉ vì lòng yêu mến, chưa bao giờ có ý khác.

“Hơn nữa ngày đó cô đã nói, việc trăm năm phải thận trọng, làm sao lại coi nó như một giao dịch?”

Hắn ta còn muốn nói gì đó, ta thẳng thắn: “Nếu Liễu lang không muốn, ta cũng sẽ không ép buộc.”

“Ta muốn.”
Hắn liên tục mở miệng, lớn tiếng nói: “Chỉ cần có thể giúp cô, dù là lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng sẵn lòng.”

“Cô Nương không muốn nói rõ lý do, nghĩ là có những e ngại của mình, ta không tiện hỏi thêm.”

“Chỉ là, cô thật sự không hối hận?”

“Không hối hận.”

Hắn lại đùa cợt hỏi: “Nhưng nếu ta không giữ lời, không muốn hủy hôn để cô rời đi thì sao?”

“Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người.”

Giả mạo.

Ta không hoàn toàn tin hắn ta, nhưng ta tin vào một câu nói ——Tai vạ đến nơi riêng phần mình phi.

Chúng ta thỏa thuận kế hoạch xong, bên ngoài cửa sổ mặt trời đã xuống núi.

Trở lại tiệm ngọc khí, chiếc vòng ngọc đã được thợ sửa chữa xong, dưới ánh sáng mới vừa nhìn ra được vết nứt mờ mờ.

Liễu Tú Tài rất trân trọng đưa chiếc vòng ngọc cho ta, nói là làm tin cho giao dịch, đợi ngày hợp tác kết thúc sẽ trả lại cho hắn.

Ta đang phân vân không biết có nên nhận lấy không, thì một chiếc xe ngựa lao tới, dừng lại bên cạnh ta, đó là xe của Tạ gia.

Người lái xe Tạ Ngũ quay lại mở rèm xe, bên trong ngồi đó chính là Tạ Hỉ Tật.

Ánh mắt hắn ta dừng lại trên chiếc vòng ngọc, lạnh lùng nói: “Ồ, có vẻ như ta đến không đúng lúc.”

Nói xong, hắn không nhìn ai khác nữa, chỉ chăm chú nhìn ta và nói một cách vô cớ: “Trời đã muộn, nàng cứ mãi không về, cha mẹ ta rất lo lắng cho nàng.”

“Lên xe, về nhà ăn cơm.”

Dưới ánh mắt đầy áp bức và uy hiếp của Tạ Hi Tật, ta tiện tay nhận lấy chiếc nhẫn ngọc, từ chối hắn ta một cách dứt khoát.

Không cần ta ra hiệu, Liễu Tú Tài đã mở miệng thay ta làm hòa.

“Tạ công tử yên tâm, ta chắc chắn sẽ đưa Đỗ Tiểu thư về nhà an toàn và nguyên vẹn.”

“Liễu lang đưa ta về là được.”