Ngoại truyện – Tê Ngô
Ta là Tê Ngô, hồ ly quân của Thanh Khâu.
Phụ thân đã giao cho ta một Đào Hoa đảo và nói rằng nếu ta có thể quản lý tốt Đào Hoa đảo, thì sẽ giao cả Thanh Khâu cho ta.
Chẳng bao lâu sau khi phụ thân nói câu đó, ta bị người ta hạ độc, linh lực bị áp chế không thể biến thành hình hồ ly, bị ném vào một ngôi miếu hoang nơi nhân gian.
Khi ta sắp chết khát trong ngôi miếu hoang đó, môi ta đột nhiên được thấm ướt.
Bên tai vang lên tiếng thì thầm của một cô bé, “May mà hôm qua trời mưa, nếu không tiểu ca ca đã khát chết rồi.”
Ta vừa cảm thán sự tử tế của cô bé, vừa hy vọng cô bé có thể tìm một miếng vải để lọc nước mưa.
Trong nước toàn là cát sỏi!
Cô bé thấy ngón tay ta khẽ động, vui mừng nói với a huynh của mình, “A huynh, huynh ấy thở rồi.”
Một giọng nam vang lên bên tai ta, “Sơ Vãn, ngón tay của hắn sao rồi?”
Sơ Vãn lại nghịch ngón tay của ta hai cái, “Gãy nát rồi.”
Ta cố gắng mở mắt nhìn Sơ Vãn, thấy nàng lấy từ trên đầu xuống một chiếc trâm gỗ để cố định ngón tay của ta, “A huynh, chia nhỏ bánh của chúng ta, ngâm vào nước rồi cho huynh ấy ăn chút đi.”
“Huynh ấy gầy đến mức chẳng còn hình dạng gì nữa rồi.”
Ta mở miệng định nói với Sơ Vãn rằng ta không cần ăn uống, nhưng vừa mở miệng ra chỉ có thể phát ra tiếng “a a a a a a.”
Sơ Vãn tròn mắt nhìn ta rồi tiếc nuối lắc đầu, “Thật đáng tiếc, ca ca đẹp trai thế này mà lại bị câm.”
Mười lăm trăng tròn, Mặc Thanh tìm thấy ta, trước khi rời đi, ta đã nhét viên ngọc được khâu vào thắt lưng của Mặc Thanh vào bọc quần áo của Sơ Vãn.
Ta tìm kiếm suốt nhiều năm mà không thấy, cho đến đêm mười lăm trăng tròn, Mặc Thanh phấn khích nói rằng đã cảm nhận được sự biến động của linh lực.
Khi ta đến Vân Phong phố, chỉ vừa mới dùng khăn tay mới mua lau mặt, ta đã bị trúng Chiến Thanh Kiều.
Số phận trêu ngươi, người mà Mặc Thanh mời về làm đại phu lại chính là Sơ Vãn.
Nhưng trên người Sơ Vãn lại không có chút mùi nào của linh châu Mặc Thanh, dần dần, ta nhận ra mình đã thích tính cách nghiêm túc trong mọi việc của Sơ Vãn.
Cho đến khi ở Quỷ giới, ta thấy vết sẹo hình tia chớp sau tai của a huynh Sơ Vãn, ta mới chắc chắn rằng Sơ Vãn chính là cô bé trong miếu hoang năm ấy.
Nhưng cô nàng vô tâm này không chỉ không nhận ra ta, mà còn vì tìm a huynh của mình mà hạ thuốc ta.
Vậy nếu hôm đó không phải ta mà là một yêu quái khác đến Vân Phong phố thì sao? Nếu ta không đủ định lực, chẳng phải Sơ Vãn đã gặp nguy hiểm sao?
Thực sự không thể chịu nổi, ta phạt Sơ Vãn làm tiểu tư trong phủ hơn một tháng, phải làm việc liên tục, tiện thể chép kinh thư tu tiên.
Đây là lần đầu tiên ta nuôi người, sợ nuôi chết nàng, ta giả vờ vô tình hỏi Mặc Thanh, “Nhân tộc phải nuôi thế nào?”
Mặc Thanh suy nghĩ một lúc lâu, “Thuộc hạ thấy Sơ Vãn cô nương rất thích kim qua tử.”
Kim qua tử có gì hiếm lạ đâu, ta phẩy tay đứng dậy, lấy cớ đi mua dược liệu rồi mang đến cho Khương Sơ Vãn một túi lớn kim qua tử.
Quả nhiên, nàng cảm động đến chảy cả nước mắt, còn ngày ngày nấu canh cho ta.
Nếu canh mà ngon một chút thì tốt biết mấy.
Ta bắt đầu chăm sóc Sơ Vãn cẩn thận, giúp nàng tu tiên, nhưng con nhóc này chẳng hiểu được điều gì, còn tính toán đến khi Quỷ môn mở sẽ mang tiền chạy.
Sơ Vãn không chạy trốn nữa, khi nàng độ kiếp thành tiên chỉ phải chịu một đạo thiên lôi, còn ta thì phải chịu thay nàng ba mươi lăm đạo thiên lôi, thuận tiện tu thành Thượng thần.
Cái giá phải trả là ta phải nằm trên giường suốt nửa năm, suốt thời gian đó, Sơ Vãn chăm sóc ta từ mọi chuyện, thậm chí còn đặt cả đống thần thạch của nàng lên giường ta.
Sơ Vãn nói rằng đợi ta khỏi hẳn, chúng ta sẽ thành thân.
Ta gãi đầu, hôm sau liền khỏe hẳn. Nếu Sơ Vãn nói sớm hơn, có lẽ ta đã khỏi sớm hơn rồi.
Đêm tân hôn, ta nhìn Sơ Vãn với đôi tai hơi ửng đỏ, hôn lên khóe môi nàng và trao cho nàng nửa viên Chiến Thanh Kiều.
Một nửa cho ta, một nửa cho nàng, vừa vặn.
Ta nuốt đi tiếng rên khẽ thoát ra từ miệng Sơ Vãn, khóe miệng cong lên, “A Vãn, có muốn uống một bát nước hoàng bách, đậu xanh và táo chua không?”
(Toàn văn hoàn)