Gả cho hắn đã hai năm, mãi đến khi Công Chúa ban cho ta rượu độc, ta mới biết bản thân hóa ra chỉ là ngoại thất mà Phò Mã nuôi lén.
Giả chết xong, ta trốn vào núi rừng canh tác trồng trọt. Sau đó lại dùng hai lạng bạc vụn mua một kẻ nô lệ dáng vẻ thô kệch.
Khi cuộc sống dần đi vào quỹ đạo, Phò Mã lại tìm đến ta một lần nữa.
Hắn phá Hoàng Thành mà đến, toàn thân đầy máu cầu xin ta cùng hắn rời đi.
Ta còn chưa kịp nói gì thì kẻ nô lệ vốn luôn ít nói cục mịch bỗng bóp chặt cổ Phò Mã:
“Ngươi là kẻ đã lừa gạt muội muội của ta, cướp đoạt thê tử của ta, ngươi nghĩ rằng Trẫm sẽ tha cho ngươi sao?”