11
Vài tháng sau…
“Nghe nói hoàng đế ấy, mặc áo giáp vàng, oai phong lẫm liệt, sát khí bừng bừng.”
“Quân áp sát thành Dực, chỉ nghe tiếng trống trận vang rền, tiếng hô giết chấn động trời đất.”
“Chỉ thấy Thánh thượng của chúng ta cầm bảo kiếm, một nhát chém xuống đầu của Tiêu Bắc Vương. Còn phò mã đương triều Cố Thanh Nghiên thì sợ đến mất hồn, lăn đùng ra đất rồi bỏ chạy ngay tại chỗ.”
“Bệ hạ thừa thắng truy kích. Một trận dứt khoát toàn thắng!”
Gã kể chuyện vỗ mạnh xuống bàn:
“Đã tiêu diệt toàn bộ đám phản tặc!”
Dưới sân, tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Cô bé ngồi cạnh ta mắt sáng rực, kích động nhảy dựng lên.
“Hoàng đế oai phong!”
“Bảo Lạc, ngồi xuống nào.”
Người phụ nữ ngồi đối diện ta đỏ mặt, định kéo con bé ngồi xuống.
Ta bóc một viên kẹo bỏ vào miệng nàng:
“Tố Nương, Bảo Lạc hiếm khi được ra ngoài chơi một lần, cứ để con bé vui hết mình đi.”
Vạn thẩm thẩm đang ngồi nhấm nháp hạt dưa, cũng gật đầu theo:
“Phải đấy, ngươi cũng vậy. Giờ hai mẹ con ngươi nương tựa vào nhau, ngươi cũng nên thư giãn một chút.”
Nửa năm trước, Hà Hành thân chinh ra trận.
Ta vẫn không chờ được hắn mà lảo đảo một mình quay về làng.
Cố Thanh Nghiên và đám người của hắn đã rời đi, nhưng làng mạc chỉ còn lại đống hoang tàn.
Trong cuộc hỗn loạn có thể gọi là “bạo loạn” ấy, hơn chục người dân bị thương, trong đó có cả Vạn thẩm thẩm.
Trượng phu của Vạn thẩm thẩm mất sớm, người con trai duy nhất cũng hy sinh trong cuộc chiến.
Trong nhà không ai chăm sóc, ta bèn ở lại chăm lo cho bà ấy.
Bà ấy mắng ta ngốc:
“Bất kể ai thắng, trong hai người bọn họ nhất định sẽ có một kẻ lên ngôi.”
Thì đã sao chứ?
Có người muốn quyền lực khắp thiên hạ, có người cả đời mải mê tìm kiếm phú quý. Còn ta, vốn là một thôn phụ chân chất, muốn sống yên bình đến hết đời mà thôi.
Rời khỏi quán trà, ta và Chu Tố Nương mỗi người dắt một tay của Trương Bảo Lạc.
Cô bé nhảy nhót, vẫn còn đắm chìm trong câu chuyện của người kể chuyện.
“Mẫu thân ơi, thầy kể chuyện nói phò mã gia đã mất, hoàng đế tìm thấy trong người hắn một bức chân dung vẽ thê tử. Nhưng người trong tranh lại không phải công chúa điện hạ, vậy là ai thế?”
Chu Tố Nương nhìn ta một cái, rồi nói:
“Mẫu thân không biết.”
Cô bé phồng má tức tối:
“Tên phò mã đó không chỉ phản quốc mà còn không yêu thương thê tử của mình, thật là tệ!”
Rồi cô bé lại hỏi,:
“Thầy kể chuyện nói rằng Hoàng đế đương triều đến giờ vẫn chưa chịu nạp thê, vì thê tử của người không muốn vào cung. Mẫu thân ơi, sao lại có người không muốn làm Hoàng hậu cơ chứ?”
Lần này, Chu Tố Nương có chút lúng túng, hoàn toàn không nói gì.
Vạn thẩm thẩm định lên tiếng giải vây, nhưng ta đã cúi xuống bế cô bé lên.
“Bảo Lạc, nếu có thể chọn, con muốn làm một con chim trong lồng hay là con chim tự do trên bầu trời?”
Cô bé suy nghĩ thật kỹ, rồi nghiêm túc đáp:
“Con muốn làm chim tự do! Chim trong lồng thật đáng thương.”
Cô bé còn hỏi ta:
“Thế còn thẩm, thẩm muốn làm gì?”
Ta nhìn vào cánh đồng lúa mạch trải dài trước mặt, khẽ mỉm cười.
“Ta ấy à, không muốn làm chim trên trời cũng không muốn làm chim trong lồng, ta chỉ muốn làm một con gà trong ruộng, ăn lúa mà sống qua đời một cách bình yên.”
Cô bé tròn mắt nhìn ta:
“Nhưng mà gà sẽ bị giết thịt, bị dọn lên bàn ăn!”
“Thì đã sao, ai nói chim trời không chết, chim lồng không mất, chẳng qua là sứ mệnh khác nhau mà thôi.”
Cô bé ngây ngốc, suy nghĩ mông lung.
Sau một hồi im lặng, cô bé đột nhiên ôm bụng, môi mếu máo.
“Mẫu thân, Bảo Lạc đói rồi, tối nay Bảo Lạc muốn ăn gà kho!”
12
Lại một năm nữa trôi qua, thiên hạ đã được bình định, dân chúng an cư lạc nghiệp.
Giữa thời thái bình, đột nhiên có tin từ cung truyền ra.
Hoàng đế đột ngột phát bệnh tim, băng hà ngay trong đêm.
Bệ hạ không có con nối dõi nên truyền ngôi lại cho Trưởng công chúa Hà Thiều Nghi.
Phụ nữ lên nắm quyền, đây là việc từ trước nay chưa từng có.
Nhưng Hà Thiều Nghi hành động rất quả quyết, vừa ban ơn vừa thi hành uy quyền, được nhân dân kính trọng.
Cộng thêm vị tướng quân mang danh Hoàng Nhị từ đâu xuất hiện, kể từ khi nhậm chức đã mở mang bờ cõi, lập nhiều chiến công.
Hiện nay, hắn đang dẫn quân đóng ngoài thành, sẵn sàng đợi lệnh để bảo vệ quân chủ.
Các đại thần tuy có lời xì xào, nhưng không ai dám nghi ngờ.
Vài ngày sau, tại một ngôi làng hẻo lánh nơi biên giới, một người đàn ông mặc áo vải thô, ôm theo một chú chó vàng bị què chân, thong thả bước về phía một ngôi nhà.
Hắn nhẹ đẩy cổng rào, cất tiếng gọi:
“Nương tử, phu quân của nàng, Hoàng Nhị, đã về nhà rồi đây.”
——Toàn văn hoàn——