4
Về đến nhà, một mảnh trăng mảnh mai đã leo lên ngọn cây.
Căn nhà tranh đơn sơ, trong nhà chỉ có một chiếc giường đất. Nam nhân kia vào nhà liền tựa vào một góc tường mà ngủ.
“Ngươi lên giường mà nằm.”
Hắn không nghe.
Ta sợ vết thương của hắn lại nhiễm lạnh mà nặng thêm nên nghiêm mặt:
“Ta mua ngươi về làm tướng công, ngươi giờ là muốn ngủ riêng với ta sao?”
Lần này hắn không phản bác, lặng lẽ bò lên giường. Ta thắp ngọn nến đỏ lên, bắt đầu cởi y phục của hắn.
“Không thể đợi ta thêm ít lâu được sao?”
Ngẩng đầu lên, ta thấy hắn đang nhìn ta với ánh mắt phức tạp.
Lần này đến lượt ta đỏ mặt:
“Ta là muốn xem vết thương của ngươi!”
Hắn “ồ” một tiếng, ngoan ngoãn không động đậy nữa.
Khi y phục rơi xuống hết, ta cuối cùng cũng nhìn rõ làn da của hắn.
Khác hẳn với thân thể trắng mịn của Cố Thanh Nghiên, nam nhân này dáng người gầy mà rắn rỏi, trên tấm lưng màu đồng cổ đầy những vết thương chằng chịt.
Những vết thương cũ đã thành sẹo. Những vết thương mới như mảnh đất khô hạn nứt nẻ lâu ngày, lại bị máu đỏ phủ lên.
Không hiểu sao lòng ta bỗng dâng lên một nỗi xót xa.
Các bậc quyền quý đều muốn dùng chiến tranh để thể hiện quyền uy, nhưng có ai nghĩ đến mỗi chiến binh xông pha nơi chiến trường kia chứ.
Có thể là đứa con của cha mẹ, là người cha của con cái, là người trượng phu của thê tử. Họ đều chỉ là những người bình thường mà thôi.
Ánh nến lung linh, phản chiếu lên làn da không có chỗ nào lành lặn của nam nhân kia, mắt ta lập tức đỏ hoe.
“Sợ rồi sao?”
Ta lắc đầu, động tác trên tay lại càng nhẹ nhàng hơn.
Trong nhà không ai nói gì, nhưng đêm nay lòng ta lại hiếm khi cảm thấy bình yên đến vậy.
Sáng hôm sau, khi ta thức dậy, người tối qua còn yếu ớt nằm trên giường đã không thấy đâu.
Ta hoảng hốt xuống giường tìm một vòng, nhưng ngay cả cái bóng của nam nhân kia cũng không thấy.
Lòng ta chùng xuống.
Phản ứng đầu tiên của ta chính là, ta đã bị lừa!
Tù binh thì không có hộ tịch, nhà nào giàu có thì có quản gia và vệ sĩ canh giữ. Còn tình cảnh của ta như thế này, hắn có bỏ chạy thì ta cũng không thể nào tìm được.
Trong lúc ta đang lo lắng thì cổng rào bị một đám người đẩy mở, người đàn ông dẫn đầu vừa vào đã nói oang oang lên:
“Đền tiền!”
Sắc mặt ta lập tức nghiêm lại.
Đám người này, là đến đòi nợ ta.
Chuyện phải kể từ mấy hôm trước. Đêm đó ta vừa chuẩn bị đi ngủ thì nỗng nhiên trong sân có tiếng động sột soạt.
Lòng ta bất an, cầm lấy con dao găm phòng thân rồi bước ra xem.
Lúc này, một người đàn ông từ bên ngoài nhảy vào. Thấy ta còn thức, hắn định đè ta xuống giở trò.
Tuy ta là nữ tử, nhưng từ nhỏ làm nông nên sức cũng không yếu. Ta dùng sức đẩy mạnh, hắn ngã xuống đất. Nhìn kỹ thì ra là Trương Phúc Quý ở đầu làng.
Hắn đã có thê tử, cũng đã có con, lại từng đi học vài năm, nhìn qua không hề giống người sẽ làm chuyện bỉ ổi như vậy!
Có lẽ hắn không ngờ một nữ tử yếu ớt như ta lại có sức mạnh này. Sau khi sững người một chút, hắn đứng dậy, lại nổi giận vì xấu hổ.
“Một ả đàn bà từng qua tay bao nhiêu người rồi mà còn giả bộ trinh tiết, ngươi mà thật sự trong sạch như vậy thì sao lại chạy đến đây ở!”
Nói rồi hắn lại lao tới, ta nhắm mắt lại, thẳng tay đâm dao vào người hắn.
Lưỡi dao đâm vào thì trắng, đến khi rút ra toàn một màu đỏ.
Lúc Trương Phúc Quý ngã xuống, tay ta đã run rẩy đến lợi hại.
Tiếng động làm cả làng tỉnh giấc. Tiếng khóc, tiếng kêu la, tiếng huyên náo nhanh chóng ồn ào vang lên.
Ta chưa từng có kinh nghiệm đâm người nên nhát đâm này không đủ gây tử vong.
Khi hắn tỉnh dậy, hắn lại nói ngược rằng ta quyến rũ hắn.
Nhưng điều làm ta khó hiểu nhất là, những người phụ nữ lại tin lời hắn.
Họ nói ta là hồ ly tinh, sợ chồng mình bị ta mê hoặc nên muốn đuổi ta ra khỏi làng.
Cuối cùng kết quả mà đám người này bàn bạc là, hoặc ta phải đền tiền thuốc men cho Trương Phúc Quý, hoặc phải rời khỏi làng này.
Hạt giống ta mua đã nảy mầm, đám gà con ta nuôi đã bắt đầu đẻ trứng, chăn mới phơi còn lưu lại hương nắng.
Ta không đi.
Ta cớ gì phải đi?
Vậy nên ta gom hết tiền, chuẩn bị mua một nam nhân, mua một kẻ hung hãn nhất về chặn miệng bọn họ.
Nhưng giờ thì hay rồi, tiền đã tiêu hết, nhưng người lại bỏ đi.
Đám người này bao vây căn nhà tranh của ta, tụ tập trong sân nhà ta.
Cảnh tượng hôm nay lại trùng hợp giống ngày Công chúa Thiều Nghi xuất hiện.
“Ngươi làm thiếp của ta, ta sẽ giúp ngươi trả nợ, thế nào?”
Trong đám đông, có kẻ đàn ông hét lên. Dân làng đang xem náo nhiệt cười rộ, sau đó càng có nhiều người đòi nạp ta làm thiếp.
Bị nhục mạ, nhưng ta hoàn toàn không biết làm cách nào để lấy lại thể diện.
Ta sợ chuyện lớn lên sẽ bị quan phủ bắt đi, cũng sợ tin ta chưa chết hẳn sẽ truyền đến tai công chúa.
Trong lúc hỗn loạn, một tấm da hổ rất lớn từ ngoài vứt vào. Lúc nó rơi xuống sân còn phát ra tiếng vang lớn.
Hổ, chúa tể của muôn thú. Cả thành này, người có thể giao đấu với hổ cũng chẳng được bao nhiêu.
Tấm da hổ vừa rơi xuống đất, tất cả đều không dám lên tiếng.
Một người đàn ông cao lớn cầm rìu chậm rãi bước vào. Trên hai gò má, trên áo, toàn là vết máu, không rõ đó là máu của con hổ hay của hắn.
Hắn đảo ánh mắt lạnh lùng khắp xung quanh, giọng khàn đục cất lời hỏi:
“Nghe nói, có người muốn nạp thê tử của ta làm thiếp?”
Sự xuất hiện của hắn lập tức thay đổi tình thế.
Trương Phúc Quý lấy hết can đảm nói rõ lý do.
Khi hắn vừa nói ra hai chữ “quyến rũ”, bàn tay phải đang nắm rìu của nam nhân xoay một vòng.
“Các ngươi nói muốn bao nhiêu bạc?”
“Mười, mười lượng.”
“Cũng xem như biết điều.”
Lời nói dứt, trái tim vừa sôi sục của ta bỗng chốc lạnh ngắt.
Hắn… không tin ta sao?
Người đàn ông tiếp tục hỏi:
“Một đao mười lượng, vậy một nhát rìu thì được bao nhiêu lượng?”
“Ngươi nói cái gì?”
Trong khoảnh khắc, ánh mắt hắn nhìn Trương Phúc Quý mang theo sát ý.
“Nếu ta giáng một rìu chí mạng, thử hỏi các ngươi, ta phải bồi thường bao nhiêu lượng bạc?”
5
Mọi người đều rời đi.
Trước khi đi, Trương Phúc Quý quỳ xuống, dập đầu ba cái thật mạnh với ta. Thê tử của hắn còn đem đến cho ta một giỏ trứng gà.
Cánh cửa đóng lại, người đàn ông vừa rồi còn đứng thẳng đột nhiên ngã xuống. Trán hắn ướt đẫm mồ hôi, tay ôm lấy bụng phải, nói với ta một câu:
“Đau.”
Ta vội vàng tiến lên kiểm tra.
Vết thương bị máu khô bết lại dính vào y phục, sâu đến lộ xương. Dường như là dấu tích để lại từ trận chiến với con hổ.
Mắt ta liền đỏ hoe, không nhịn được mà nói:
“Thân ngươi còn chưa khỏi, sao phải đi trêu chọc mãnh hổ làm gì chứ?!”
“Bán lấy tiền.”
Ta nghĩ đến những lời ta nói trên xe bò hôm qua. Lúc đó hắn không nói gì, ta tưởng rằng hắn chẳng hề để ý.
Vừa lo lắng vừa giận, ta nói một tràng:
“Ngươi gấp cái gì, dù ngươi có nghỉ ngơi ta cũng chẳng thiếu cho ngươi ăn uống. Vả lại, ta đâu có bảo ngươi săn mãnh hổ, lỡ ngươi có mệnh hệ gì…”
“Nếu ta có mệnh hệ gì thì sao?”
“Thì chẳng phải số tiền của ta tiêu đi cũng thành vô ích hay sao!”
Nam nhân không nói gì thêm, nhưng trong đáy mắt lại lóe lên chút ý cười.
6 (Góc nhìn của nam nhân)
Tại sao phải săn hổ?
Ban đêm, hắn nằm trên giường gỗ, nhìn chăm chăm vào bức tường cũ nát kia, tự mình suy nghĩ.
Có lẽ vì quân doanh xảy ra phản loạn, năm nghìn tinh binh của hắn bị người thân tín phản bội, toàn bộ ngã xuống chiến trường không một ai sống sót.
Cơn giận ngập tràn trong lòng khiến hắn cần gấp một nơi để xả ra.
Cũng có thể vì bị thúc bá phản bội, gian thần cấu kết, hắn đã chứng kiến hết lòng người thế thái nên cũng từ từ mất đi hy vọng để sống. Chính lúc đó lại có một cô nương đột nhiên nói với hắn rằng nàng muốn một cuộc sống bình yên.
Phải rồi… một cuộc sống bình yên.
Cả thiên hạ này, có bao nhiêu người ôm chí lớn chứ?
Phần lớn người sống ở trên đời này, chẳng qua chỉ cầu bình yên, có thể an ổn đến tuổi già hưởng lạc.
Hơn nữa, thiên hạ này còn chưa bình yên, thì hắn làm sao có thể chết được?
Hắn phải sống.
Hắn biết, cô nương này chịu bỏ hết số bạc gom góp để mua hắn về, chắc chắn có nỗi khổ riêng. Chỉ là giờ đây hắn trọng thương, khó có thể địch nổi bốn bề.
Săn hổ để tạo uy danh với những người xung quanh.
Đó là cách hắn nghĩ ra.
Sau này, dù có ai đến gây rối thì cũng phải cân nhắc xem mình có đủ bản lĩnh hay không.
Nhìn tình thế xảy ra vào lúc ban ngày kia, hắn ngược lại thấy may mắn vì bản thân không vì thương thế mà trì hoãn chuyện săn hổ.
Đêm khuya yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua khe cửa chưa khép kín, khẽ đùa nghịch những sợi tóc của thiếu nữ.
Cô nương ngủ ở gian bên thu mình lại thành một cuộn nhỏ, giống hệt như con mèo mà muội muội nhỏ của hắn từng nuôi lúc còn bé.
Toàn thân trắng như tuyết, trông có vẻ là được nuôi chiều cùng yếu đuối nhưng lại rất tinh nghịch. Leo mái nhà, chọc chim trêu chó, không chuyện gì là không dám làm.
Nam nhân ngắm nhìn ánh trăng.
Không biết tin hắn “qua đời” đã truyền về hoàng cung chưa.
Có lẽ là chưa. Nếu không, thiên hạ này chắc đã đổi chủ rồi.
Khép mắt lại, hắn bắt đầu có chút mong chờ đến hừng đông.
7
Có lẽ là do trước đó cơ thể đã kiệt sức, lần này hắn nằm liền hơn nửa tháng.
Suy đi nghĩ lại, ta vẫn quyết định bán tấm da hổ để được một số tiền lo liệu mọi sự trong nhà trước.
Ta cắn răng mua thuốc và bổ phẩm cho hắn, phần còn lại thì để dành, chuẩn bị sửa sang lại căn nhà tranh cũ kỹ này.
Nhưng nói cũng lạ.
Lúc trước chỉ có mình ta sống ở đây, rõ ràng ta chẳng hề gây chuyện với ai, vậy mà xung quanh lại đầy rẫy những lời đồn đại. Nhưng từ khi nam nhân này đến, rõ ràng hắn chẳng hề khách khí với bất cứ ai, nhưng số người hàng xóm đến thăm ta lại tăng lên một cách kỳ lạ.
Vài vị thẩm thẩm còn âm thầm dò hỏi tình hình của phu quân ta. Ta không hiểu, bèn kể chuyện này cho hắn nghe. Hắn hừ nhẹ một tiếng:
“Lấy mạnh hiếp yếu, lấy đông hiếp ít, chẳng qua là lòng người ác độc mà thôi.”
Lòng người ác độc, nhưng ta vẫn tin rằng lòng người vốn thiện.
Ta vẫn sống như bình thường.
Người ta tặng trứng gà, ta tặng lại hoa quả, rau củ; Người ta giúp ta dựng hàng rào, ta giúp thêu áo cho họ.
Trong làng người già và trẻ nhỏ khá đông, có lúc ta còn đem chút thú rừng săn được tặng cho hàng xóm. Lâu dần, mọi người bắt đầu chấp nhận sự hiện diện của chúng ta. Mối quan hệ cũng trở nên thân thiết hơn.
Khi đợt lúa cuối cùng được gặt xong, trời đã thực sự chuyển lạnh. Nam nhân dựng xong chuồng lợn phía sau nhà, chuẩn bị đón mấy chú lợn con.
Thời gian qua, chúng ta đã biến căn nhà tranh thành nhà ngói. Giường đất trong nhà cũng được xây lại thành giường liên.
Sáng sớm hắn sẽ đi săn. Đến trưa lại đem những thứ săn được ra chợ bán.
Chúng ta xem ra cũng thật sự là có chút dáng dấp của một đôi phu thê bình thường.
Hôm ấy, trời đổ trận tuyết lớn khiến đường trên núi khó đi.
Ta và hắn ở nhà đốt lửa sưởi ấm. Ngồi trước đống lửa đang cháy tí tách, ta bỗng nhớ ra một chuyện:
“Bấy lâu nay, hình như ta còn chưa biết tên của ngươi.”
Hắn không lên tiếng, ta bèn nói:
“Nếu ngươi không muốn nói, để ta đặt tên cho ngươi vậy.”
Hắn nhìn ta, như chờ đợi điều gì đó.
Trong ánh lửa lập lòe, ta bất chợt nghĩ đến con chó vàng lớn ta nuôi khi đó. Ta nhặt được nó cũng vào một ngày tuyết lớn như thế này. Nó bị lạnh đến mức gần như kiệt sức.
Khi ấy phụ thân ta đang trọng bệnh, nhà không có dư tiền để nuôi một con chó.
Trong trời tuyết lạnh giá, nó co rúm lại nhìn ta, lòng ta lại mềm đi. Ta tưởng phụ thân sẽ trách mắng, nhưng ông lại nói với ta:
“Đặt cho nó một cái tên đi. Khi nó có tên, nó sẽ hoàn toàn thuộc về con. Chờ khi ta đi rồi, nếu con không tìm được nam nhân tốt, có một con chó bầu bạn cũng tốt.”
Và bây giờ, ta lại phải đặt tên cho nam nhân trước mặt này.
Ta xem việc này là chuyện lớn, trầm tư suy nghĩ.
“Gọi là… Hoàng Nhị được không?”
Chó của ta gọi là Đại Hoàng, nam nhân này gọi là Hoàng Nhị. Cả hai đều chỉ thuộc về ta.
Mặt nam nhân đang mong đợi lập tức xụ xuống, hiển nhiên không hài lòng.
Ta trêu hắn:
“Nghe hay mà, màu vàng là màu ta yêu thích nhất đó.”
“Hà Hành.”
“Hả?”
Bàn tay thô ráp của hắn thêm vài cành củi vào lửa.
“Ta tên Hà Hành.”
“Phải gọi là vậy sao? Ta vẫn thấy Hoàng Nhị hợp hơn…”
Hà Hành liếc qua ta một cái, ta lè lưỡi, không trêu chọc hắn nữa.
Ta cứ ngỡ những ngày như thế này có thể kéo dài mãi mãi.
Vài ngày sau, Vạn thẩm thẩm ở nhà bên đột nhiên tìm đến ta. Vừa vào đã lấy ra từ ngực áo một tờ giấy nhét vào tay ta rồi hạ giọng thấp nhất có thể:
“Diệp nương, đây có phải là ngươi không?”
Mở ra, ngay trên đầu giấy là hai chữ lớn “Tìm thê tử.” Bức vẽ ở giữa rõ ràng là chân dung của ta. Tiền thưởng cao đến trăm lượng.
Mặt ta trắng bệch.
Đây là do Cố Thanh Nghiên sai người dán lên sao?
Hắn làm sao biết ta vẫn còn sống? Vả lại, thân phận hắn là phò mã, sao hắn dám làm như vậy?
Thấy sắc mặt ta như vậy, Vạn thẩm thẩm cũng hiểu rõ phần nào.
“Hôm nay ta bán rau nhìn thấy người của quan phủ dán thứ này, ta tranh thủ lúc không ai chú ý mà giật xuống.”
“Dưới tiền thưởng lớn chắc chắn sẽ có kẻ liều mạng, ngươi tự mình cẩn thận.”
Cả một ngày, ta đều sống trong lo sợ bất an.
Ta không hiểu, ta đã “chết” rồi, vì sao Cố Thanh Nghiên vẫn không chịu buông tha ta?
Trời dần tối, Hà Hành từ thành trở về.
Ta mất hết tinh thần, muốn nói thật với hắn về chuyện này nhưng lại sợ hắn sẽ bị dọa mà bỏ chạy.
Đối phương là người của hoàng thất. Hắn chỉ là một người bình thường, thậm chí còn là một tù binh… lấy gì để chống lại kẻ có địa vị quyền thế cao như vậy?
Đêm đến, ta nằm trên giường, trằn trọc không sao ngủ được.
“Có chuyện muốn nói sao?”
Ta vừa gật đầu, ngập ngừng một lát mới chầm chậm kể lại chuyện cũ.
Sắc mặt Hà Hành âm trầm, trong mắt như một hồ sâu thẳm, ẩn chứa sóng to gió lớn.
Hắn nhìn ta rất lâu rất lâu cũng không nói một lời.
Lòng ta cũng theo sự im lặng của hắn mà hoàn toàn trĩu nặng.
Ta vẫn cố làm ra vẻ nhẹ nhõm, cười cười:
“Hôm nay Vạn thẩm thẩm đã báo cho ta chuyện này, có lẽ ta không thể ở lại đây nữa, sắp tới ta sẽ chuẩn bị đi đến một nơi xa hơn để ẩn náu.”
“Ngươi tuy là do ta mua về, nhưng thời gian qua số tiền ngươi kiếm được từ săn bắn đã vượt xa số bạc ta bỏ ra. Những chuyện đã qua, ta thật lòng xin lỗi. Nếu ngươi không thể chấp nhận thì ta cũng hiểu, để bù đắp, ta sẽ trả lại tự do cho ngươi.”
“Ngày mai, ngươi hãy rời đi đi.”
Hà Hành cuối cùng cũng động đậy, đôi mắt nâu sẫm chăm chú nhìn ta.
“Đây là điều ngươi thật sự mong muốn?”
Nước mắt ta bất chợt trào ra, ta gạt mạnh hai lần đi nhưng không hiểu sao nước mắt cứ tuôn mãi, lau cách nào cũng không hết. Thật sự, ta không muốn khóc vào lúc này.
Cảm thấy bản thân thật là chẳng ra sao…
Hà Hành thở dài, kéo đầu ta áp vào ngực hắn.
“Thời loạn lạc là do trời đất bất công. Còn kẻ ép ngươi vào phủ là do người ấy không có đạo nghĩa, ngươi có gì sai? Đã không sai, thì sao phải xin lỗi ta. Nhưng lần sau, đừng nói với ta những lời trái với lòng mình nữa.”
Ta có gì sai?
Có gì sai sao…
Vì bốn chữ ấy, nước mắt ta cuối cùng đã trào ra như lũ.
Một lúc lâu sau, Hà Hành mới nói.
“Linh Nhi, chúng ta thành thân đi.”