Ta là một con linh dương ngu ngốc, hóa thành người lại cùng bạo quân chia sẻ nỗi đau.
Bạo quân sợ ta tìm chết, ngày ngày giữ ta bên mình, khiến các phi tần trong hậu cung hận ta đến tận xương tủy.
Sau đó, bạo quân nam chinh rời cung, sủng phi mà hắn yêu thương nhất lấy ta làm công cụ lập uy trong hậu cung.
Ngày thứ nhất, ta bị phạt quỳ suốt một canh giờ.
Ngày thứ hai, ta bị tát suốt nửa canh giờ.
Ngày thứ ba, ta bị đánh năm mươi trượng.
Nhưng ta trời sinh mạng lớn, đánh thế nào cũng không chết.
Ngày thứ tư, quý phi quyết định cưa chân ta.
Thái giám trói chặt ta lên ghế sắt, bên kia thị vệ đã mài dao lách cách, sẵn sàng hành hình. Chỉ cần một câu ra lệnh, đao hạ xuống, ta liền tan xương nát thịt.
Ngay lúc ấy, cửa cung đột nhiên bật mở, bạo quân lao vào như cơn gió, khuôn mặt sưng vù như đầu heo.
Hắn thoăn thoắt xuống ngựa, chân vừa chạm đất đã khuỵu xuống, rồi lại tức giận đứng bật dậy, một tay giật lấy ta, điên cuồng gào lên:
“Chém nàng! Ngươi lập tức chém nàng đi! Có cô ở đây làm chỗ dựa, ngươi cứ việc chém chết nàng ngay lập tức!”