12.
Sáng hôm sau, ta uống nửa chậu sữa đậu nành mà Tản Nô vừa mới xay.
Cảm thấy chưa đủ no, bèn leo lên cây, ăn hơn hai chục quả tỳ bà tươi.
Ăn no rồi, đương nhiên lại thấy buồn ngủ, lười biếng nằm trên nhánh cây, nhắm mắt ngủ bù.
Dưới tàng cây, có tiếng trò chuyện vang lên.
“Quý phi nương nương, thần thiếp nghe nói dạo gần đây tấu chương trong triều đều là thỉnh cầu vương thượng lập hậu. Đợi khi vương thượng nam hạ trở về, chắc chắn sẽ ban sắc phong hoàng hậu cho nương nương. Đến lúc đó, nương nương chính là chủ nhân chân chính của hậu cung!”
“Đây là bảo vật mà cha thần thiếp tìm được tận Nam Chiếu, thiên hạ chỉ có một. Một thứ tốt như vậy, thần thiếp nghĩ, chỉ có nương nương mới xứng đáng sở hữu. Hôm nay, thần thiếp đặc biệt dâng lên, xem như quà mừng lập hậu trước cho nương nương!”
Là giọng của Tô phi.
Cái giọng nũng nịu này giống hệt hôm nàng ta làm nũng với bạo quân.
Ta có thể không nhớ rõ mặt người, nhưng tuyệt đối không bao giờ nhận nhầm giọng nói.
“Tô phi có lòng rồi. Hiện tại vẫn chưa biết vương thượng có ý gì, lời này tốt nhất đừng tùy tiện nói ra.”
Miệng thì nói vậy, nhưng ta liếc xuống dưới, thấy nụ cười của Quý phi vui sướng đến mức hận không thể khắc lên trán hai chữ “sắp thắng rồi”.
“Đúng đúng, nương nương nói phải! Thần thiếp tạ ơn nương nương chỉ giáo!”
Ta lười nghe, nhưng trong lúc trở mình đổi tư thế, vô tình một quả tỳ bà rơi xuống.
Không lệch một ly, đập thẳng lên đầu Quý phi, nước quả chảy ròng ròng.
“Đồ tiện nhân!”
Một khắc sau, ta không rõ nguyên do bị hai gã thị vệ lôi đến giữa sân.
Hai gã đại hán to con như cột đình, tay bự như quạt mo, quật cho ta hết bạt tai bên trái lại bạt tai bên phải.
Mỗi phát tát, đầu ta lại lắc một cái.
“Nói! Vừa nãy ngươi nghe thấy cái gì?!”
Đầu ta lắc qua lắc lại liên tục, mở miệng cũng khó.
Quý phi thấy ta không trả lời, giận dữ quát lên:
“Đánh mạnh hơn cho bản cung!”
Lúc này, có người lên tiếng khuyên can:
“Ôi chao, nương nương, vẫn nên đánh nhẹ chút thì hơn! Tiểu cung nữ này là tâm can bảo bối của vương thượng, lỡ đánh hỏng, vương thượng trở về sẽ đau lòng đấy.”
Giữa cơn đầu óc choáng váng, ta ngước mắt nhìn sang người vừa nói, cảm động rưng rưng.
Là Tô phi!
Lần trước ở thư phòng, ta còn chút hiểu lầm với nàng, không ngờ nàng lại là người tốt như vậy!
Mới vừa nịnh bợ Quý phi xong, vậy mà lúc này đã dám lên tiếng cầu tình cho ta.
Chờ ta chịu xong trận đòn này, ta nhất định làm vài cái bánh bao nhân cỏ tươi biếu nàng!
“Hừ! Giờ này vương thượng chắc đã rời kinh cả ngàn dặm rồi. Nghe nói phương Nam nhiều mỹ nhân, hắn còn nhớ tới con tiện nhân này chắc?!”
Tô phi lại dịu dàng nhìn ta, tiếp tục cầu xin:
“Dù gì cũng là người ngày ngày hầu hạ bên cạnh vương thượng, nghe nói còn cùng giường chung gối. Tuy rằng phương Nam mỹ nữ vô số, nhưng vương thượng xem chừng là người trọng tình cảm, chỉ e vừa về đến nơi sẽ đi tìm nàng ta ngay.”
Lời nói chân thành thiết tha, khiến ta cảm động vô cùng.
Chờ bạo quân trở về, ta nhất định cầu xin hắn ban thưởng cho Tô phi.
Thôi thì cho nàng làm hoàng hậu luôn cũng được!
Dù sao Quý phi người không ra gì, còn Tô phi, đúng là người tốt!
“Tát! Đánh mạnh vào! Tiểu Tam, ngươi ăn cơm chưa vậy? Lúc bình thường quất bao cát mạnh lắm mà!”
“Tuân lệnh.”
“BỐP! BỐP! BỐP!”
Không hổ là người chuyên luyện tay tát!
Tay có lực ghê gớm!
Nếu hắn không tiện tay đỡ lại, chắc đầu ta đã quay đến vặn luôn cả cổ.
13.
Đêm xuống, Tản Nô lại ngồi bên giường ta, khóc thút thít.
“Hu hu hu… Cô nương ơi, cổ người bị đánh đến vẹo rồi, động nhẹ là kêu răng rắc! Hay là để nô tỳ dìu người đến Thái Y Viện xem thử đi?”
Ta hờ hững xua tay, vừa ngoạm một miếng bánh bao, vừa lắc đầu nói:
“Thái Y Viện cách đây mấy dặm liền, chút vết thương này không đáng để đi.”
Nói xong, ta chợt nhớ đến Tô phi.
“À đúng rồi, hôm nay còn dư bánh bao không? Ngươi mau mang mười cái sang cho Tô phi đi, bảo là quà cảm tạ nàng ấy vì đã cầu tình giúp ta.”
Tản Nô ngoan ngoãn gật đầu, tìm một cái túi trắng, cẩn thận gói mười cái bánh, rồi nhanh chóng rời đi.
Ta xoay xoay cổ, “rắc” một tiếng thật giòn.
Cũng chẳng sao, dù gì cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Vậy là, một đêm không mộng mị, ngủ cực kỳ say sưa.
14.
Sáng hôm sau.
Ta vừa mở mắt, liền thấy Quý phi ngồi bên giường, cúi đầu chọc chọc cổ ta, ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Sao đánh thế mà vẫn chưa chết vậy?”
“Nương nương, nói đến chuyện cung nữ này nhập cung cũng thật kỳ quái. Trước đây trong cung nào có ai như thế, bỗng dưng xuất hiện trong tẩm cung vương thượng, lại còn được sủng ái vô cùng! Ngài xem, bệ hạ tính tình thế nào, nương nương cũng rõ ràng. Mấy năm nay, ngài đã bao giờ liếc mắt nhìn nữ nhân chưa? Lại càng chưa từng gần gũi ai! Ấy vậy mà vừa xuất hiện nữ nhân này, hắn lại đặc biệt ưu ái, thậm chí còn mang lên triều! Nương nương không thấy lạ sao?”
Là một mụ già tóc bạc, vừa nói vừa dùng tay bấu bấu đầu ta.
Ta chẳng hiểu sao bà ta nói chuyện mà cứ phải sờ đầu ta hoài.
Bà già này không giống mấy bà lão trên thảo nguyên, họ gặp ta là dúi ngay cho một bắp ngô nướng, chứ chẳng như bà ta, cứ vân vê bấu víu đầu ta mãi.
Bấu đến mức ta muốn giả vờ ngủ cũng không được.
Ta bỗng có chút nhớ bạo quân.
Có linh cảm hôm nay Quý phi lại muốn đánh ta.
Nghĩ lại lời bạo quân nói hôm rời cung, cảm giác lại có chút khác biệt.
Tên này tuy bạo ngược, nhưng không nói sai chút nào.
Hắn không ở đây, ta chịu đủ khổ rồi.
Bình thường một ngày ta ngủ tám canh giờ, giờ thì nhiều lắm chỉ được bốn.
A a a a, bạo quân rốt cuộc bao giờ mới về đây?!
“Ý của bà là, cung nữ này có gì đó mờ ám?”
Mụ già hung hăng gật đầu, ánh mắt sắc bén như con bạch hổ trên thảo nguyên.
Mỗi khi bạch hổ định vồ ta, cũng có cái biểu cảm y hệt thế này.
“Lão nô nghe nói, mấy nước nhỏ có rất nhiều yêu thuật, đặc biệt là mấy thứ câu dẫn nam nhân. Chỉ e nữ nhân này đã dùng tà thuật!”
Quý phi lẩm bẩm hai tiếng “yêu thuật”, sau đó tát thẳng một cái vào mặt ta.
“Người đâu! Lôi nó ra ngoài, đánh năm mươi trượng!”
Ta: “…”
Lại một lần nữa, ta bị hai gã thị vệ lôi ra giữa sân.
Lần này ngay cả ghế gỗ cũng lười đem ra, cứ thế đè ta xuống đất chuẩn bị đánh.
Ngay lúc gậy sắp giáng xuống, Tô phi đến.
Ta ngước mắt nhìn nàng, hai mắt rưng rưng.
Ta biết nàng không giúp được gì, nhưng nàng chịu đến, ta đã cảm động lắm rồi.
Không uổng công hôm qua ta nhịn ăn, dành ra mười cái bánh bao tặng nàng.
“Nương nương, gậy này lớn quá, đánh sẽ đau lắm. Hay là dùng của thần thiếp đi?”
Tô phi vác theo hai thanh trượng nhỏ hơn, còn ướt sũng nước, nước nhỏ tí tách xuống đất.
Ta cảm động đến muốn khóc.
Quả nhiên, vẫn là Tô phi đối xử tốt với ta.
Gậy nhỏ thế này, còn được ngâm trong giếng nước, chắc chắn đánh lên da sẽ mát lạnh, bớt đau.
Nàng sợ ta bị sốc nhiệt nên mới ngâm nước trước!
Ta hiểu hết tấm lòng của nàng!
“Tô phi nương nương…”
Nàng lại gần, ta níu lấy tà váy của nàng.
Tô phi đôi mắt sáng trong, nhìn ta hỏi:
“Sao vậy?”
“Hôm qua bánh bao ngon không? Nếu người thích, hôm nay ta lại gửi thêm cho người.”
Tô phi cười, cắn răng đáp:
“Thích lắm, chỉ cần ngươi còn mạng để đưa.”
Ta nghe vậy, lập tức đảm bảo:
“Người yên tâm, chắc chắn ta không sao.”
Ánh mắt Tô phi càng lúc càng rực lửa.
15.
Sau khi chịu đủ năm mươi trượng, Tản Nô đến đỡ ta dậy.
Ta phủi phủi bụi trên người, khoác tay nàng rồi chậm rãi trở về tẩm cung.
“Hôm nay ta muốn ăn cá phi lê, thái thật mỏng, để sống luôn, tốt nhất là vừa thái vừa còn bơi. Như vậy mới có mùi tanh của bùn. Ngươi đi vớt chục con cá lớn trong hồ cho ta đi… À đúng rồi, nhớ làm thêm mười cái bánh bao nhân cỏ tươi, mang qua cho Tô phi nương nương.”
Tản Nô vừa khóc vừa gật đầu, lúc đi ngang qua Quý phi, vẫn không quên cúi người hành lễ.
Thật đúng là một cô nương hiểu lễ nghi.
16.
Ngày thứ tư.
Quý phi rõ ràng đã bắt đầu cáu kỉnh.
Rõ ràng bị đánh là ta, nhưng ta nhìn nàng ta, còn có vẻ bức bối hơn cả ta.
“Nương nương, những hình phạt nhỏ nhặt này căn bản không làm gì nổi yêu nữ kia. Lão nô cho rằng, cứ trực tiếp ban chết đi, vậy thì hết hậu hoạn!”
Hừ!
Lão bà này thật ác độc!
Trước mặt ta mà đã bàn bạc chuyện giết ta rồi.
Ta định mở miệng nói với bọn họ, rằng nếu ta chết, bạo quân cũng toi mạng.
Nhưng còn chưa kịp nói, Tô phi lại xuất hiện.
Nàng khóc thút thít, lao đến giữ tay bà già kia lại.
“Mụ mụ nói vậy chẳng phải quá tàn nhẫn sao! Dù nàng có sai gì đi nữa, cũng là một sinh mạng, sao có thể nói giết là giết được?!”
Quý phi liếc nàng một cái, có vẻ mất kiên nhẫn:
“Ngươi có cách gì hay hơn không?”
Tô phi lau nước mắt, bước lên một bước, thì thầm:
“Nương nương bất quá là sợ nàng ta mê hoặc vương thượng. Chuyện này còn không đơn giản sao? Cắt đứt hai chân nàng ta, để nàng ta không thể bò lên giường nữa là xong!”
Quý phi im lặng suy tư, ánh mắt rơi xuống chân ta.
Ta cũng rất nghiêm túc, nhìn xuống chân mình.
Ta nghĩ, dù bạo quân có mất chân, cũng chẳng sao cả.
Dù gì hắn cũng có nhiều người dưới trướng, xông pha chiến trận đâu cần đến hắn.
Nghĩ vậy, ta thấy đề nghị này cũng hợp lý.
Dù sao không liên quan đến mạng sống, ta cũng lười nói thêm.
Thế là, hai tên thị vệ lại lôi ta ra giữa sân.
Lần này có vẻ Quý phi đã biết thương người hơn, còn chuẩn bị cho ta một cái ghế sắt.
Tô phi nói sợ ta không chịu nổi, đề nghị trói chặt hai chân ta lại.
Ta thực sự muốn an ủi nàng vài câu, rằng chặt chân ta cũng được thôi, đau thì cũng là bạo quân đau.
Nhưng nhìn đôi mắt nàng đỏ hoe, ta không đành lòng từ chối tấm lòng tốt của nàng.
Vậy nên ta nằm ngay ngắn trên ghế sắt, ngoan ngoãn chờ bị cưa chân.
Hành hình vẫn là hai tên thị vệ trước kia.
Bọn họ vừa mài dao loẹt xoẹt, vừa nhìn ta đầy thương cảm, thậm chí còn xì xào với nhau.
“Chúng ta giết nhiều người như vậy rồi, nhưng lần đầu tiên tra tấn một cô nương.”
“Hừ, giết người còn phân biệt nam nữ sao? Đắc tội chủ tử, ai mà chẳng phải chết?”
“Cũng đúng. Tiểu cô nương, ngươi cũng đừng trách chúng ta. Chết sớm vẫn hơn là ngày ngày bị hành hạ. Nếu sau này có không cam lòng, làm quỷ thì cứ tìm đúng kẻ đáng báo thù nhé.”
Ta ân cần “Ừm” một tiếng:
“Hai vị đại ca cứ yên tâm.”
Bên kia, Quý phi đã mất kiên nhẫn, phất tay ra lệnh:
“Chém đi!”
Dao vừa giơ lên, chuẩn bị chặt xuống…
“RẦM!!!”
Cửa cung đột nhiên bị đá tung!
Bạo quân sau mấy ngày xa cách đột ngột lao vào như cơn gió, mặt sưng vù như đầu heo.
Hắn gọn gàng nhảy xuống ngựa, nhưng chân vừa chạm đất liền quỵ xuống.
Rồi hắn lại vùng dậy, tức giận xông đến, túm chặt lấy ta.
Phát điên hét lớn:
“CHÉM NÀNG! MAU CHÉM NÀNG CHO CÔ!”
“CÔ Ở ĐÂY CHỐNG LƯNG CHO NGƯƠI! MAU GIẾT CHẾT NÀNG NGAY ĐI!!!”
17.
Bạo quân nổi trận lôi đình.
Hai tên thị vệ đang giơ dao chờ chém chưa kịp ra tay, đầu đã lìa khỏi cổ. Quý phi bị cấm túc ba tháng, Tô phi cũng bị liên lụy, chịu phạt theo.
Xử lý xong, bạo quân vẫn chưa thấy hả giận, lại ra lệnh cấm ăn ba ngày.
Buổi trưa, ta và bạo quân mắt to trừng mắt nhỏ ngồi trên long sàng. Thấy hắn đau đến nhe răng nhếch miệng, ta tốt bụng ghé tới liếm một cái. Bạo quân người cứng đờ, sau đó nắm eo ta, một phát ôm lên đùi.
“Chậc, cũng giảm đau thật đấy.”
Đương nhiên rồi!
Bọn linh dương Tây Lộc bọn ta, không có ưu điểm gì khác, nhưng rất dễ nuôi, còn có thể chữa bệnh. Chỉ riêng nước bọt của ta thôi, đừng nói mấy vết thương nhỏ, trước kia ngay cả con hổ trắng trên núi bị trúng tên, ta liếm hai cái nó cũng khỏe lại ngay, cũng vì thế mà nó thích vồ ta hoài.
Bạo quân có vẻ phát hiện ra công dụng mới của ta, vui vẻ vỗ đầu ta, giọng điệu dạy bảo:
“Thôn Thôn, mấy ngày không gặp, có phải ngươi đã biết cô tốt với ngươi thế nào rồi không?”
Ta gật đầu.
“Sau này ta không nói ngươi là bạo quân nữa. Ngươi vẫn nên bảo vệ ta thật tốt đi.”
Bạo quân hài lòng, vỗ vỗ mặt ta, ôm ta ngủ một giấc ngon lành.