“Ngươi cứ chờ đó!”
Ta ngây ngốc “ồ” một tiếng.
Nói muốn nôn là bạo quân, liên quan gì đến ta?
Cơn buồn ngủ lại kéo đến, ta dựa vào cột, ngủ tiếp.
7.
Bạo quân không vui.
Bởi vì các lão thần trong triều đều nói hắn đã lớn tuổi, nên lập hậu sinh con.
“Có ai làm hoàng đế mà hai mươi lăm tuổi còn chưa có con hay chưa?”
Bạo quân tức giận, đập vỡ mấy chén trà, sau đó tóm lấy ta, phẫn nộ rời khỏi điện.
Về đến tẩm cung, hắn kéo tay ta, ngồi xuống long sàng, bắt đầu cằn nhằn.
Ta nghe mà suýt ngủ gật.
“Thôn Thôn, đám lão già đó thật là rảnh rỗi quá mức! Hậu cung mỹ nhân nhiều như vậy mà bọn chúng vẫn chưa hài lòng? Suốt ngày chỉ biết ép cô lập hậu, tuyển tú nữ, sinh con! Muốn sinh thì tự mình sinh đi! Bọn họ đầu bạc rụng gần hết rồi mà vẫn còn mặt mũi lo chuyện này, đáng xấu hổ!”
“Ngươi có thấy lão Trương tướng quốc không? Ngày nào cũng kêu gào lập hậu! Không phải vì muốn cô lập con gái lão ta sao?”
“Đừng tưởng cô không biết! Những kẻ giúp lão nói lời hay đều là khách khứa trong phủ! Cái tiểu thư nhà lão, hư hỏng đến mức nào rồi? Hôm qua còn đánh gãy chân hai cung nữ! Người như vậy mà cũng xứng làm hoàng hậu?”
Ồ, thì ra bạo quân cũng có lúc chướng mắt kẻ tàn bạo.
Thật hiếm thấy.
“Cô tuyệt đối sẽ không chạm vào những nữ nhân bẩn thỉu đó! Tuyệt đối không!”
Hắn nói đến đây, bỗng nhiên nhìn ta chằm chằm, nhíu mày:
“Thôn Thôn, sao ngươi lại chảy nước miếng? Ngươi đói à?”
Hắn đưa tay giúp ta lau nước miếng bên khóe môi, tiện thể véo má ta một cái, nghiêm túc nói:
“Thôn Thôn, có lúc cô thật sự rất ghen tị với ngươi. Ngươi ngoài ăn ra thì chỉ có ngủ, chẳng có một chút phiền não nào, y như một kẻ ngốc vậy.”
Ta ngây ngô “ồ” một tiếng.
Ngốc—hình như không phải lời hay đâu nhỉ?
8.
Vì năng lực tự lo liệu của ta không được tốt lắm, thường xuyên vì ngủ quá nhiều mà bỏ bữa.
Bạo quân đang thượng triều thì đột nhiên bụng réo òng ọc một trận, hắn trầm ngâm hồi lâu, cảm thấy cần tìm một người đến chăm sóc ta.
Rất nhanh sau đó, Lý công công dẫn tới một tiểu cung nữ mới vào cung.
Tiểu cung nữ này vừa gặp ta đã không vui.
Ta không hiểu nàng ta buồn bực điều gì.
Trước mặt bạo quân thì không sao, nhưng lúc bạo quân không ở đây, nàng ta bóp má ta, vẻ mặt hằm hằm khó chịu.
“Cũng đều là cung nữ, cớ gì ta phải hầu hạ ngươi? Nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch của ngươi đi, suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ, y như đứa ngớ ngẩn, theo ngươi thì có tiền đồ gì chứ?”
“Tiền đồ” là gì ta không biết, chỉ cần nàng ta đưa cơm đúng giờ, ta cũng chẳng muốn so đo.
May mà tiểu cung nữ vẫn cho ta ăn đúng bữa.
Có điều, khi nghe ta muốn ăn bánh bao nhân thịt trộn với cỏ tươi, nàng ta nhăn mặt đến mức lông mày suýt dựng ngược lên trời.
Nàng ta không thích hái cỏ, nói đó là việc của đám cung nữ cấp thấp nhất.
Nàng ta không hái cỏ, vậy ta tự hái.
Thực ra ta rất thích hái cỏ, nhất là vừa hái vừa ăn, như vậy mới tươi ngon.
Thế nhưng, từ lúc đó, tiểu cung nữ càng chán ghét ta hơn.
Nàng ta mắng: “Ngươi đúng là một con súc sinh.”
Ta nghiêng đầu suy nghĩ, linh dương Tây Lộc vốn là súc sinh mà, nàng ta nói không sai.
Vậy là ta gật đầu đáp: “Đúng, ta chính là súc sinh mà.”
Tiểu cung nữ cười đến hớn hở, chạy đi khắp nơi tuyên truyền rằng ta là kẻ ngốc, khiến không ít người khi nhìn ta đều mang theo ánh mắt kỳ quái.
Dạo gần đây bạo quân bận rộn, hơn nữa đám lão thần trong triều suốt ngày quở trách hắn đắm chìm nữ sắc, mang theo cung nữ nhỏ bên người không lo chính sự, nên hắn cũng ít dẫn ta lên triều.
Hôm nay, ta đang vùi mình trong vườn, vừa hái cỏ vừa ăn ngon lành, bỗng thấy một tiểu thái giám vội vàng chạy đến.
“Hoàng thượng cần người hầu hạ bên cạnh! Thôn Thôn cô nương sao lại ở đây? Hoàng thượng tìm một vòng không thấy, sắp nổi giận rồi!”
Ta ngẩng đầu nhìn bãi cỏ xanh mướt trong vườn, có chút tiếc nuối xoa bụng.
Thật ra, ta vẫn chưa ăn no.
Tiểu cung nữ đột nhiên tỏ ra hết sức hiểu chuyện, chạy tới nắm lấy tay ta, dịu dàng hỏi:
“Ngươi vẫn chưa ăn no đúng không?”
Ta cau mặt nhỏ, gật đầu: “Đói.”
Nàng ta lập tức nở nụ cười hiền lành: “Vậy ngươi cứ ăn tiếp đi, để ta hầu hạ thay cho.”
Không đợi ta đồng ý, nàng ta nhanh chóng chạy đến bên tiểu thái giám, nôn nóng nói:
“Nàng ta ngốc lắm, đến đó cũng hầu hạ không tốt, để nô tỳ đi thay, công công mau dẫn đường.”
Tiểu thái giám này không phải người thân cận bên bạo quân, có vẻ không hiểu tính khí của hắn lắm, hơi do dự liếc nhìn ta một cái, rồi kéo tiểu cung nữ chạy về phía Bồ Đề Cung.
Ta nhìn theo bóng bọn họ, miệng đầy nước miếng, sau đó hào hứng bổ nhào vào đám cỏ xanh mướt.
9.
Đến khi ta trở lại Bồ Đề Cung, tiểu cung nữ đã nằm trên ghế đá, cả người bê bết máu, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.
Ta bước đến, định giúp nàng lau mồ hôi, nhưng nàng quay phắt đi, ánh mắt tràn đầy căm ghét.
“Đừng giả nhân giả nghĩa! Ngươi cố tình hại ta! Ta hận ngươi!”
Ta nghiêng đầu, không hiểu sao nàng ta lại nói như vậy, bèn chạy đi tìm Lý công công hỏi cho rõ.
Lý công công thở dài nói:
“Bệ hạ nổi trận lôi đình, vì tiểu cung nữ này lúc mài mực đã lỡ ngồi vào lòng bệ hạ.”
Rồi ông ta lại nói:
“Thôn Thôn cô nương, sau này cứ ngoan ngoãn ở lại Bồ Đề Cung đi. Hoàng thượng không thích để người khác hầu hạ đâu.”
Ta “ồ” một tiếng, nhưng trong lòng có chút không vui.
Bạo quân sao mà dữ thế?
Tiểu cung nữ chẳng qua cũng chỉ muốn để ta ăn thêm vài miếng cỏ, hắn cần gì phải đánh nặng tay như vậy?
Buổi tối, bạo quân tắm rửa xong, khoác áo trong mỏng, dài chân bước lên giường—liền bị ta một cước đạp văng xuống đất.
Hắn ngồi đó, trợn mắt nhìn ta, đầy khó hiểu.
“Thôn Thôn, ngươi nói cho cô biết, vừa rồi có phải chân ngươi bị chuột rút không? Nếu đúng vậy, cô sẽ tha thứ cho ngươi.”
Ta thẳng thừng từ chối.
Ta cố ý đấy!
“Ngươi đánh tiểu cung nữ của ta bị thương, ta không thích ngươi nữa!”
Bạo quân tức đến bật cười, hắn bật dậy, chống tay lên hông, từ trên cao nhìn xuống ta:
“Thôn Thôn, ngươi đang trách cô?”
Ta bướng bỉnh gật đầu.
“Ngươi là bạo quân, ngươi thích đánh người! Ngươi là kẻ xấu!”
Sắc mặt bạo quân tối sầm, hắn xoay người, sải bước đi ra cửa, nhưng đi được nửa đường chợt nhớ ra mình còn chưa mặc áo.
Vậy là hắn lại hậm hực quay lại, giật lấy long bào trên giá áo, vừa mặc vào vừa xông ra ngoài.
Ngay khi bước đến cửa, bạo quân bỗng nhiên dừng chân, ngoái đầu lại nhìn ta, ánh mắt lạnh băng.
“Đồ linh dương ngốc! Để xem không có cô bảo vệ, ngươi có thể sống được mấy ngày trong cái hoàng cung này!”
Nói xong, hắn phất áo bỏ đi.
10.
Bạo quân rời cung rồi.
Đi trong đêm, nói là muốn nam hạ săn bắn.
Nhưng trước khi đi, hắn cũng coi như làm được một chuyện tử tế—
Điều Tản Nô đến hầu hạ ta.
Ta rất thích Tản Nô, người nàng luôn có mùi cỏ tươi, ngửi vào bụng dạ thấy thư thái vô cùng.
“Cô nương, nghe nói người thích ăn bánh bao nhân cỏ tươi, giống hệt con linh dương Tây Lộc mà nô tỳ từng hầu hạ. Nô tỳ làm cho người mười cái, người nếm thử đi?”
Ta vừa nghe liền tỉnh cả người, một miếng một cái, vừa ăn vừa cười ngốc nghếch với Tản Nô.
Không hổ danh là Tản Nô của ta! Nhân cỏ tươi là cỏ sống, ăn kèm với lớp vỏ bánh trắng mềm, thật thơm!
Có lẽ vì lúc trước hay ở bên mấy con thú ngốc nghếch như ta, Tản Nô cũng là một người rất đơn giản.
Ngoài chuyện lo cho ta ăn uống, nàng còn chuẩn bị nước sương sớm, hoặc hái hoa tươi nấu thành nước thơm giúp ta tắm rửa, bận rộn cả ngày, không giống cái tiểu cung nữ trước đó cứ suốt ngày véo má ta.
Đêm đầu tiên bạo quân rời cung, ta thoải mái nằm trên long sàng của hắn, ngủ một giấc thật ngon.
Nhớ lại lời hắn nói trước khi đi, ta bèn phun một bãi nước miếng lên long ỷ của hắn.
Thật tốt! Hắn không ở đây, ta sống càng sung sướng!
Nhưng sự sung sướng này chỉ kéo dài chưa đầy một canh giờ.
Ta vừa mới chợp mắt một chút, liền bị người ta túm lấy mặt kéo đau đến tỉnh.
“Đồ nô tài chết tiệt, còn dám ngủ trên giường của vương thượng! Người đâu, lôi nó ra ngoài cho bản cung!”
Tuy đây là tẩm cung của bạo quân, nhưng bạo quân không có ở đây, người trong cung dường như cũng không dám ngăn cản.
Ta nghiêng đầu nhìn nữ nhân trước mặt, cả người đầy châu ngọc lấp lánh, mãi mà vẫn không nhớ ra nàng ta là ai.
Vậy nên ta thử gọi một tiếng: “Tô phi nương nương?”
Nữ nhân kia giậm chân mạnh đến mức rung cả mặt đất, túm lấy mặt ta, kéo ta xềnh xệch ra ngoài, ném thẳng xuống nắng gắt giữa trưa, giận dữ hét lên:
“Mắt mù mới gọi loạn! Bản cung là Quý phi! Là Quý phi được sủng ái nhất hậu cung!”
“Đè nó xuống, bắt quỳ một canh giờ! Nếu thân thể nó nghiêng lệch một chút, liền lấy đinh ghim vào lòng bàn chân nó!”
À… thì ra là Quý phi.
Cha nàng ta chính là lão Trương tướng quốc, người suốt ngày khiến bạo quân tức giận.
Ngay cả bạo quân còn không chọc nổi lão ta, ta vẫn nên ngoan ngoãn quỳ xuống thì hơn.
Dù sao thì, ta cũng lười động đậy.
Mặt trời chói chang, hơi nóng hầm hập bốc lên khiến ta càng lúc càng buồn ngủ.
Trời nóng thế này, lại còn quỳ trên nền đá, rất dễ mất nước.
Nghĩ đến mất nước, ta lại nhớ đến những ngày trên thảo nguyên nước Oa Lạt.
Nước Oa Lạt bốn mùa như xuân, rất hiếm khi có ngày nóng như thế này.
Nhớ năm đó, có một mùa hè nóng đặc biệt, mấy vũng nước nhỏ trên núi đều khô cạn.
Ta tìm không thấy nước, mà cũng lười tìm, vậy là ta nằm dưới gốc cây mận, hít lấy hít để mùi quả mận, sống lay lắt chỉ nhờ nước miếng của chính mình.
Bọn linh dương Tây Lộc bọn ta, trời sinh rất biết cách sống sót.
Vậy nên…
Quý phi nốc liền một mạch năm ấm trà, vẫn không thể hiểu nổi, nhìn ta với vẻ khó chịu.
“Sao nó vẫn chưa ngất xỉu?!”
Ta nuốt nước bọt ừng ực, trong đầu toàn là mận chua chua ngọt ngọt.
Chậc, đừng nói một canh giờ, nghĩ tới năm đó, ta đã dùng cách này cầm cự suốt một tháng đấy!
Hehehehehe…
11.
Đêm xuống, Tản Nô vừa thoa thuốc cho ta vừa rơi nước mắt.
“Đầu gối chảy máu thế này, cô nương có đau lắm không?”
Ta vừa uống nước dưa hấu ướp lạnh nàng làm, vừa thật thà lắc đầu:
“Không đau đâu.”
Đau thì cũng là bạo quân đau.
Tản Nô không tin, khóc càng thảm hơn.
“Cô nương lúc nào cũng hiền lành như vậy, đừng cố gắng an ủi nô tỳ nữa… Nô tỳ nhìn người thế này, lòng đau như cắt! Đáng tiếc vương thượng không có ở đây, nô tỳ cũng không bảo vệ nổi người…”
Nói đến đây, nàng lại càng khóc dữ dội hơn.
Ta liếc nhìn chậu nước dưa hấu còn hơn nửa, nghĩ bụng nếu không uống hết, sáng mai chắc chắn sẽ hỏng mất, nên cũng lười giải thích với nàng, chỉ lặng lẽ uống cạn chén nước trong tay, sau đó chớp mắt nhìn nàng đầy mong đợi.
Tản Nô thở dài, xoa đầu ta, rồi lại múc thêm một chén nữa.
Ta lắc đầu, chỉ vào cái chậu:
“Đừng phiền phức vậy, đưa chậu cho ta đi.”
Tản Nô ôm chậu bước lại gần, có vẻ hơi nặng, nàng bưng đến mức tay run run.
Ta nhẹ nhàng đón lấy, nâng chậu lên, ừng ực tu sạch.
Uống xong, phát hiện đáy chậu vẫn còn chừng mười mấy viên đá lạnh, theo nguyên tắc không lãng phí, ta tiện tay ăn hết luôn.
Một đêm không mộng mị, ngủ ngon lành vô cùng.