18.
Bạo quân vừa hồi triều, lại bị lão thần trong triều cằn nhằn chuyện cũ.
Không lập hậu thì thôi, nhưng chí ít cũng phải sủng hạnh phi tần. Phi tần đều là danh môn khuê tú, tài sắc vẹn toàn, người ngoài muốn cũng không có.
Không thể cứ để bọn họ phơi bụi trong hậu cung như vậy được.
Bị thúc ép từ nhiều phía, bạo quân miễn cưỡng đồng ý, tối nay sẽ chọn một phi tần để lâm hạnh.
Buổi tối, ta dựa vào bạo quân, ngủ ngon lành, nước miếng chảy ròng ròng.
Lý công công bưng một cái khay đi vào, cung kính đưa cho bạo quân, để hắn tùy ý chọn thẻ bài.
Bạo quân tiện tay lật một cái—
Là Quý phi.
Hắn thờ ơ phán:
“Cái này không tính, Quý phi đang bị cấm túc.”
Lý công công cười méo miệng, bạo quân lại lật thêm một cái—
Vẫn là Quý phi.
Lý công công tái mặt, trán đổ mồ hôi lạnh.
“Bệ hạ, nô tài không biết… Thẻ bài là phía dưới trực tiếp trình lên.”
Bạo quân lại thuận tay lật thêm mấy cái nữa—
Vẫn là Quý phi.
Hắn cũng không nổi giận, tiện tay ném hết thẻ bài sang một bên, giọng điệu vô cùng dễ tính:
“Vậy thì cứ là Quý phi đi.”
19.
Bạo quân đi ngủ với Quý phi.
Trước khi đi, hắn nhìn ta hỏi:
“Ngươi có muốn cô đi không?”
Ta đang ôm một quả dưa hấu lớn ướp lạnh, chảy nước miếng thèm thuồng.
“Ngươi đi rồi, ta có thể tự mình ăn cả quả dưa.”
Khóe miệng bạo quân giật giật, phất tay áo bỏ đi. Ta vui vẻ, nhưng Tản Nô lại có chút không yên lòng.
Nàng ngồi bên giường, thở dài thườn thượt, vừa phe phẩy chiếc quạt lớn, vừa lẩm bẩm:
“Tình thế bây giờ, người có khả năng trở thành Hoàng hậu nhất chính là Quý phi. Quý phi nương nương không ưa cô nương, mà vương thượng càng bảo vệ cô nương, nàng ta càng muốn diệt trừ cô nương. Sau này, cô nương phải sống sao đây…”
Ta không nghĩ nhiều như vậy, chỉ chui đầu vào quả dưa hấu, ăn đến dính đầy mặt.
“Haizz… Cô nương tính tình ngốc nghếch như thế này, ở trong cung, khó sống lắm.”
“Trước đây, trong phòng nô tỳ có một tiểu nha hoàn rất xinh đẹp. Chỉ vì một lần lướt qua vương thượng, thay ngài phe phẩy quạt, mà bị Quý phi bẻ gãy hai tay, ném cho đám thái giám, bị giày vò đến chết. Vương thượng sủng ái cô nương như vậy, nếu cô nương rơi vào tay Quý phi, e là không còn cả tro cốt.”
Tản Nô nói một lúc, thấy ta không có tâm tư nghe, bèn thôi không nói nữa, giúp ta lau mặt, rồi dỗ ta ngủ.
20.
Nửa đêm, ta bị nóng mà tỉnh.
Bên cạnh như có một cái lò than, nóng đến mức ta hít thở không thông, toàn thân như bị nhấn chìm trong nước. Muốn trở mình, nhưng bị đè xuống thật chặt.
Ta tức giận, há miệng cắn một phát lên tảng đá đè trên người mình. Răng không đau, nhưng bạo quân lại rên lên một tiếng.
“Thôn Thôn, ngươi suốt ngày ăn cỏ, sao răng lại nhọn thế?!”
Nghe giọng hắn, ta mơ mơ màng màng mở mắt.
Mặt hắn đỏ bừng, ánh mắt sâu hun hút, đưa tay kéo áo ta, giọng nói trầm khàn nghiêm túc phân tích:
“Cô trúng xuân dược. Nếu không ngủ với ngươi, tối nay sẽ bạo thể mà chết. Trong cung nhiều đồ ăn ngon, còn có cả Tản Nô mà ngươi thích, ngươi tình nguyện mà phải không? Chúng ta ngủ một giấc, ngày mai ai cũng khỏe mạnh, được không?”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, cảm giác toàn thân mát lạnh. Bàn tay bạo quân rất lớn, nắm lấy eo ta, nhẹ nhàng bóp một cái, giọng càng khàn hơn.
“Ăn nhiều thế mà eo vẫn nhỏ.”
Hắn lại lần tay lên trên, chạm đến nơi nhô cao trước ngực, cảm thán:
“Thì ra thịt đều mọc ở đây.”
Bên ngoài gió thổi hiu hiu, qua song cửa như thể cách biệt với thế gian, tựa một hòn đảo cô lập giữa biển gió.
Một loại cảm giác khó diễn tả lan tràn khắp không gian.
Ta chớp mắt, hỏi một câu:
“Ngươi muốn giao phối với ta sao?”
Bạo quân sững sờ, sau đó bật cười.
“Chỉ có súc sinh mới gọi là giao phối. Còn chuyện của chúng ta, gọi là ‘tìm hiểu’.”
Ta còn chưa kịp phản bác, môi đã bị bạo quân dịu dàng phong tỏa.
Bên ngoài, gió nổi lên.
Trong Bồ Đề Cung, hoa mùa hạ nở rộ, kiều diễm như mộng. Những cánh hoa mỏng manh lay động trong gió, tựa như không thể chịu nổi sức gió mạnh mẽ, nhưng lại bị cuốn lấy, quấn quýt không dứt.
Từng lớp từng lớp bao phủ, hòa quyện, tràn trề sinh khí. Cuối cùng, nở rộ thành một đóa hoa rực rỡ, bùng nổ giữa không trung.
21.
Lúc Quý phi làm ầm ĩ chạy đến, bạo quân đang bị ta đè xuống giường, dùng móng giẫm lên người mà chạy.
Cả mười mấy năm tinh khí dồn tích của ta, chỉ trong một đêm đã bị hắn hút sạch. Sáng tỉnh dậy, ta đã biến trở lại thành một con linh dương Tây Lộc.
“Thôn Thôn! Thôn Thôn! Đừng chạy nữa! Có người ngoài!”
Nhưng tiếng “người ngoài” này không thể kéo Quý phi ra khỏi trạng thái ngây ngốc.
Nàng ta chỉ tay vào ta, rồi lại chỉ vào bạo quân, mặt mày sững sờ, giọng nói run run:
“Ngươi… thà ngủ với một con dê, cũng không chịu ngủ với thần thiếp?”
Bạo quân vô cùng bất lực, nhưng nhìn lại ta đúng thật là một con súc sinh, hắn chau mày, nghiêm túc sửa lại:
“Không phải dê. Nàng là linh dương Tây Lộc! Là cô vác từ nước Oa Lạt về! Nguyên cả ngọn núi to như thế, chỉ còn mỗi nàng sống sót!”
Quý phi há hốc mồm, đến mức có thể nhét vừa cả một quả trứng ngỗng. Nàng ta há miệng nửa ngày, cũng không nói được câu nào. Mãi lâu sau, nàng ta mới thần người ra, lẩm bẩm mất hồn:
“Bệ hạ, nếu ngài thích súc sinh đến vậy… thần thiếp cũng đành cam chịu…”
Nói xong, nàng ta nước mắt lã chã bỏ chạy.
22.
Sau khi ngủ với ta, bạo quân cả tinh thần lẫn thể lực đều đạt đỉnh phong.
Mỗi ngày đều ở thư phòng đấu trí đấu dũng với đám lão thần, sau đó vẫn còn dư sức đối phó với phi tần trong hậu cung.
Nói đến hậu cung, Quý phi sau khi biết bạo quân thích súc sinh, đã hoàn toàn chết tâm. Nàng ta chết tâm, Tô phi lại càng vui vẻ nhảy nhót hơn.
Tô phi vẫn như trước, rất hiểu lòng người, mỗi lần đến gặp bạo quân, đều mang theo đồ ăn cho ta.
“Bệ hạ, nó thật đáng yêu, thần thiếp rất thích nó! Có thể mỗi ngày đến thăm nó không?”
Bạo quân đang bận sấp mặt, liếc nhìn Tô phi một cái, mặt không cảm xúc đáp:
“Đừng cho nàng ăn đồ lạnh. Ăn vào sẽ đau bụng.”
Xàm xí!
Ta há miệng một phát, nuốt sạch miếng bánh lạnh trong tay Tô phi.
Ta chưa bao giờ đau bụng! Ngay cả ăn đá lạnh cũng chẳng sao! Bạo quân chỉ ghen tị với ta thôi!
Khoảng nửa khắc sau, Tô phi cứ trông ta chằm chằm, vẻ mặt có chút lo lắng. Ta đang thắc mắc nàng ta phiền não chuyện gì, bỗng thấy bạo quân đột ngột ôm mông, tái mặt chạy thẳng vào nội điện.
Tô phi không hề để ý đến bạo quân, chỉ đưa tay ấn vào bụng ta, nhỏ giọng hỏi:
“Có khó chịu không? Nếu ngươi không thoải mái, kêu ‘hừ hừ’ hai tiếng, bổn cung sẽ đưa ngươi về cung chăm sóc mấy ngày nhé?”
Nàng ta nói cái gì vậy? Ta khỏe mạnh thế này, làm sao mà khó chịu được?
Khoảng nửa canh giờ sau, bạo quân mặt trắng bệch, xiêu vẹo bước ra. Tô phi lập tức bước lên trước, chỉ vào ta, dịu dàng nói:
“Bệ hạ, thần thiếp thấy nó có vẻ không khỏe. Bệ hạ ngày nào cũng vất vả chính sự, chắc hẳn không có thời gian chăm sóc. Thần thiếp có duyên với nó, chi bằng để nó sang cung của thần thiếp ở tạm vài ngày, đợi khỏe rồi thần thiếp lại mang trả ngài, có được không?”
Bạo quân híp mắt nhìn nàng ta, giọng nhàn nhạt:
“Ồ? Nếu cô muốn tìm nàng, thì sao đây?”
Tô phi nghe vậy, mừng rỡ:
“Chuyện này có gì khó đâu? Bệ hạ chỉ cần sai người nhắn với thần thiếp một tiếng, bệ hạ sang hay để thần thiếp tới, đều theo ý ngài cả!”
Bạo quân nhếch môi, cười không rõ ý tứ. Ngay sau đó, hắn quát lớn gọi Lý công công:
“Lý công công! Đưa Tô phi về cung! Không có lệnh của cô, không được phép bước vào điện này một bước!”
Tô phi bị đưa đi, bạo quân mặt đầy ấm ức, lê bước đến bên ta, ôm chặt ta vào lòng.
“Thôn Thôn! Sau này đừng ăn bậy nữa! Cô suýt chút nữa thì rơi xuống hố rồi!”
Nói xong, hắn cọ cọ mặt vào bộ lông mềm mại của ta, giọng thê lương:
“Ngươi mau biến về làm người đi! Cô vừa mới khai trai, lại bị ép cấm dục rồi! Biết vậy hôm đó cô nên làm thêm vài lần nữa…”
23.
Bạo quân chẳng bi thương được bao lâu, đã bận đến nỗi không còn thời gian mà u sầu nữa ——–bởi vì có một Phiên vương nổi dậy tạo phản.
Lý do đưa ra hết sức kỳ quái:
“Bệ hạ hiện tại thích ngủ với súc sinh, không có người nối dõi, tạo phản!”
Bất cứ ai có chút đầu óc đều biết, chuyện này chắc chắn là do Quý phi tung ra. Hơn nữa, vị Phiên vương này lại chính là biểu ca của nàng ta.
Sau khi tin tức truyền đến, Tô phi vội vã vào cung, cầu kiến bạo quân, hai người ở trong thư phòng thì thầm với nhau suốt nửa canh giờ.
Sau đó, bạo quân lại triệu kiến phụ thân của Tô phi—Tô đại nhân, hai người lại tiếp tục thì thầm thêm nửa canh giờ.
Đêm đến.
Bạo quân nằm bò trên giường, than thở với ta, vẻ mặt đầy ấm ức.
“Những nữ nhân này thật nhẫn tâm! Không chiếm được thì liền muốn hủy hoại cô, đúng là không có chút lương tâm nào.”
“Ngươi có biết, những năm qua Quý phi đã tiêu tốn của cô bao nhiêu bạc không? Mỗi tháng mười hộc mực Lạc tử đái, mười xấp gấm Thục! Những thứ này đều phải vận chuyển từ Nam Cương về, trải qua đường thủy rồi lại đường bộ, chỉ riêng đi lại đã mất nửa tháng.”
“Chỉ vì cô không muốn ngủ với nàng ta, một chuyện nhỏ như vậy mà nàng ta cũng dám tạo phản. Quả thật là nhẫn tâm!”
Ta buồn ngủ không chịu nổi.
Dạo gần đây, bạo quân đặc biệt thích kể khổ vào ban đêm.
Mỗi lần ta ngủ say, hắn lại lải nhải đến mức đánh thức ta, khiến ta ngày càng mệt mỏi.
Nhìn tư thế của hắn tối nay, có vẻ lại muốn thao thao bất tuyệt đến tận nửa đêm.
Ta giơ móng đập nhẹ lên đầu hắn, ý bảo hắn bớt nói đi.
Nhưng bạo quân hiển nhiên không có đầu óc để thấu hiểu nỗi khổ của người khác.
Hắn không những không dừng lại, mà còn nắm lấy móng ta, hôn một cái, vẻ mặt vô cùng cảm động.
“Cô biết ngay! Trên đời này, chỉ có Thôn Thôn của cô là thật lòng thương cô.”
“Không uổng công năm đó cô vác ngươi về từ Oa Lạt, nuôi ngươi mười mấy năm trời.”
“Quả nhiên, vẫn là tự mình nuôi lớn mới đáng tin! Đám hồ ly tinh bên ngoài kia làm sao so được!”
Hắn bĩu môi, tiếp tục phàn nàn:
“Thôn Thôn, sao móng của ngươi có mùi vậy? Đám người trong cung này ngày càng cẩu thả, ngay cả việc tắm rửa cho ngươi cũng qua loa.”
Ta ngẩn người, cúi đầu nhìn móng của mình.
Mí mắt ta bắt đầu giật giật.
Nếu ta nhớ không lầm, tối nay ta vừa đào hố xong hình như chưa rửa móng…
24.
Mũi tên vốn nhắm vào ta, nhưng không hiểu bạo quân nổi cơn gì, hắn nhảy lên che chắn trước mặt ta.
Trước khi ngất đi, hắn còn nhìn ta bằng ánh mắt quyến luyến, tay vuốt nhẹ má ta, giọng nói yếu ớt chưa từng có:
“Thôn Thôn… ngươi không sao chứ…”
Ơ…
Ta nhìn mũi tên cắm sâu vào ngực hắn, chắc chắn nói:
“Ta không sao, mũi tên cắm trên người ngươi rồi.”
Bạo quân “ừm” một tiếng, sau đó lịm đi.
Tên thích khách có vẻ hoảng hốt, chớp mắt đã biến mất khỏi điện.
Việc bạo quân bị ám sát rất nghiêm trọng, nhưng Lý công công lại lén triệu thái y, đồng thời cấm toàn bộ người trong Bồ Đề Cung tiết lộ dù chỉ một chữ.
Tại sao phải giữ kín?
Ta rất thắc mắc.
Nhưng Lý công công không giải thích, chỉ quỳ trước cửa điện, hướng lên trời khấn vái liên tục, vừa dập đầu vừa lẩm bẩm.
Ta bước tới gần, nghe rõ được ông ta đang nói gì.
“Lão thiên gia phù hộ, nô tài nguyện đổi mười năm dương thọ, chỉ mong bệ hạ bình an vô sự…”
Ta duỗi chân sau, tựa vào người ông ta, Lý công công xúc động lau nước mắt, xoa bộ lông trắng mềm của ta, bắt đầu thì thầm về thời thơ ấu của bạo quân.
“Bệ hạ là do nô tài trông nom từ nhỏ.
“Ngài sinh ra đã là thái tử, tiên hoàng nuôi dạy rất nghiêm khắc. Khi những hoàng tử khác còn được mẫu phi ôm ấp, thì bệ hạ hai tuổi đã bị đưa sang Đông Cung.
“Khi ấy, ngài chỉ là một đứa bé xíu, ôm cửa điện gọi ‘Mẫu hậu’, khóc đến kiệt sức rồi ngủ thiếp đi trước cửa.
“Hoàng hậu đứng từ xa nhìn, nước mắt sưng đỏ, nhưng không thể lại gần.”
“Lớn hơn một chút, ngài muốn chơi cùng các hoàng huynh, nhưng trong cung, làm gì có tình huynh đệ?
“Năm tuổi, ngài bị Đại hoàng tử hơn mình năm tuổi thừa lúc không ai để ý đẩy xuống giếng cạn.
“May mà là mùa hè, bùn trong giếng đã khô, nên mới giữ được mạng.”
Khi ấy, bạo quân mới năm tuổi.
Sau khi được thái giám trong cung cứu lên, hắn khóc lóc chạy đến tố cáo với tiên hoàng rằng mình bị đẩy xuống giếng.
Nhưng tiên hoàng chỉ lạnh lùng nhìn hắn, hờ hững phán:
“Là ngươi ham chơi chạy lung tung. Mau đến Đông Cung quỳ mà suy ngẫm lại.”
Hắn quỳ suốt một ngày, giữa trời nắng chói chang, quỳ đến ngất xỉu.
Hoàng hậu đau lòng, lén đến thăm con trai.
Tiểu bạo quân nằm trên giường, khóc nức nở kể rằng hắn thực sự không nói dối.
Hoàng hậu vỗ đầu hắn, nhẹ nhàng bảo:
“Lần sau đừng ham chơi nữa, lần này cứ cho qua đi.”
Tiểu bạo quân ngơ ngác.
Hắn không hiểu, vì sao tất cả mọi người đều không tin hắn.
Không, không phải tất cả.
Lý công công tin hắn.
Ông ta lén lút đến Đông Cung, trước khi bạo quân kịp mở miệng, đã ôm chặt hắn, khóc nức nở.
“Tiểu thái tử, nô tài tin ngài! Nhưng sau này, chuyện này đừng nói ra nữa.
“Mẫu phi của Đại hoàng tử là dòng dõi tướng quân Dương gia, Dương tướng quân đang trấn thủ biên cương. Dù có chứng cứ cũng vô ích, tiên hoàng không thể động đến hắn.”
Đó là lần đầu tiên, bạo quân hiểu rằng, trên đời này có những chuyện không phân rõ trắng đen.
Nhất là trong hoàng thất.
Vì chuyện này, bạo quân bị cấm túc mấy tháng.
Tiên hoàng không cho phép bất kỳ ai gặp hắn.
Ngay cả cung nhân mang cơm đến cũng không được nói với hắn một câu nào.
Lý công công trốn đến thăm vài lần, phát hiện đứa trẻ mấy hôm trước còn khóc lóc cầu xin người khác tin mình, nay chỉ ngồi đờ đẫn, chẳng nói chẳng rằng.
Sau này, hắn trở nên trầm lặng hơn.
Có một năm, vào tiết Thiên Tuế, nhà mẹ đẻ của hoàng hậu được triệu vào cung đoàn tụ.
Lẽ ra phải là một ngày vui vẻ, nhưng đêm đó, một công tử trong hoàng tộc say rượu xông vào hậu cung.
Hắn bất ngờ gặp một phi tần vừa được sủng ái, giở trò xằng bậy, sau đó lo sợ bị phát hiện, bèn ra tay bóp chết phi tần kia, ném xác xuống hồ.
Trùng hợp thay, đêm đó, tiên hoàng lật bài phi tần này.
Năm đó, bạo quân mới bảy tuổi.
Tên công tử hoảng hốt chạy đến đập cửa Đông Cung cầu xin giúp đỡ.
Hắn nể tình huynh đệ mà cho hắn vào, kết quả suýt bị phế.
Hoàng hậu bị ép quỳ ba ngày giữa trời đông, một trận bệnh không dậy nổi.
Từ đó, nhà mẹ đẻ của hoàng hậu bị liên tục dâng tấu buộc tội.
Tiên hoàng từ chối phế bỏ thái tử, nhưng vị trí của hắn trong triều đã lao dốc không phanh.
Người nổi lên thay thế, chính là Đại hoàng tử.
Lý công công kể rằng những ngày đó, bạo quân giống như một cái xác không hồn.
Hắn không đến Quốc Tử Giám, nhưng người ta vẫn không buông tha cho hắn.
Đại hoàng tử chiêu dụ các đại thần.
Nếu ai không phục tùng, sẽ bị thanh trừng không thương tiếc.
Bạo quân không phản kháng.
Bạo quân không trả thù.
Bạo quân không oán hận.
Khi Đại hoàng tử ném thức ăn cho chó xuống đất, bắt hắn bò qua liếm sạch, hắn cười híp mắt mà quỳ xuống.
Nhờ vậy, hắn tạm thời được bỏ qua.
Đại hoàng tử trước tiên xử lý những hoàng tử khác.
Vài năm sau, hắn mới quay lại đối phó với bạo quân.
Nhưng khi ấy, bạo quân đã trưởng thành.
Hắn không thể bị phế, bởi vì hắn chưa từng phạm sai lầm.
Vậy là, hắn bị chuốc thuốc, ném vài kỹ nữ vào Đông Cung.
Nếu hắn chạm vào các nữ nhân kia, hậu quả là sẽ mất đi thân phận thái tử.
Nhưng hắn cực kỳ giỏi.
Hắn nhảy vào hồ nước lạnh ngâm suốt cả đêm.