Mười sáu tuổi năm ấy, phụ thân định cho ta một mối hôn sự.
Gả cho Trấn Bắc Hầu – Tạ Lĩnh.
Theo lẽ thường, vinh hạnh này không đến lượt một thứ nữ như ta.
Nhưng trưởng tỷ sợ hãi, chỉ có thể để ta thay thế.
Dân gian đồn rằng, Trấn Bắc Hầu cao chín thước, mặt tựa La Sát, hung bạo tàn nhẫn.
Ông trời ơi, ta sợ đến muốn chết.
Về làm dâu, ta gắng sức làm hiền thê, chỉ mong không chọc giận hắn.
Sáng sớm hầu hạ hắn mặc áo, hắn nói không cần, bảo ta ngủ thêm chút nữa.
Buổi tối bóp vai đấm chân cho hắn, hắn bảo thôi, da hắn dày thịt chắc, ta làm cũng chẳng xi nhê.
Thấy ta đứng ngồi không yên, hắn thở dài nói:
“Nhìn nàng ở đây quả thật quá chán, vậy chúng ta làm chút việc thú vị đi.”
Ta: “……”