Hắn nói với ta: “Kỳ biến ngẫu bất biến,” ta chẳng hiểu, nhưng một cung nữ lại hiểu.
Vậy là nàng được phong làm Thục phi, sau tiến thành Quý phi, rồi lại phong Hoàng quý phi. Còn ta thì bị bắt nạt trong hậu cung đến nỗi mỗi ngày chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt.
Cuối cùng, có một ngày hắn nói muốn phế hậu.
Hắn còn bảo muốn truất phế phụ mẫu ta, nhị thúc, tam thúc, đại cữu, nhị cữu…
Hắn làm sao không hiểu rằng, cả nhà ta chỉ có mỗi ta là kẻ vô dụng chứ.
“Kẻ đáng chết này, khuyên không được nữa rồi, đã đến lúc chúng ta nên tìm một Hoàng đế mới.”