Hắn nói với ta: “Kỳ biến ngẫu bất biến,” ta chẳng hiểu, nhưng một cung nữ lại hiểu.
Vậy là nàng được phong làm Thục phi, sau tiến thành Quý phi, rồi lại phong Hoàng quý phi. Còn ta thì bị bắt nạt trong hậu cung đến nỗi mỗi ngày chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt.
Cuối cùng, có một ngày hắn nói muốn phế hậu.
Hắn còn bảo muốn truất phế phụ mẫu ta, nhị thúc, tam thúc, đại cữu, nhị cữu…
Hắn làm sao không hiểu rằng, cả nhà ta chỉ có mỗi ta là kẻ vô dụng chứ.
“Kẻ đáng chết này, khuyên không được nữa rồi, đã đến lúc chúng ta nên tìm một Hoàng đế mới.”
1
Ta tên là Vương Nguyệt Vọng, trước khi trở thành Hoàng hậu, ta chính là con gái duy nhất của Đại trưởng công chúa.
Vì mẫu thân ta trước khi sinh ta đã sinh liền ba vị ca ca nên cứ ngỡ sẽ chẳng có thêm hài tử được nữa, ai ngờ lại sinh ra ta.
Từ nhỏ, ta đã được nhận muôn vàn sủng ái. Thậm chí, khi ta còn nhỏ, mẫu thân dẫn ta vào cung, chỉ vào một hàng Hoàng tử hỏi:
“Nguyệt Vọng, con thích ai?”
Ta lúc ấy chỉ tay bừa vào một người nhỏ con nhất trong đám.
Vậy là Cao Triệt trở thành Thái tử.
Mẫu thân bảo hắn rất cần cù, cũng rất hiểu chuyện, sau này nhất định sẽ làm một Hoàng đế tốt.
Hắn biết rõ con đường đoạt vị của mình, nhà mẹ đẻ của ta đã giúp không ít sức. Vì thế, hắn cũng đối với ta rất tốt.
Khi còn là Thái tử, mỗi tháng hắn đều đến phủ Công chúa một lần.
Trời nóng thì đưa băng, trời lạnh thì đưa than thơm hương mai.
Hắn còn sai đầu bếp đi khắp nơi học làm điểm tâm ngon, sau đó đưa đầu bếp đến cho ta.
Đây là một cuộc hôn nhân đôi bên cùng có lợi.
Trước khi xuất giá, mẫu thân đã bảo ta:
“Tính tình con ngây thơ, yếu đuối, cũng may còn có ưu điểm là biết nghe lời. Chỉ dựa vào điều này, cả đời con có thể vô lo vô nghĩ.”
Người nói rằng đối với phu quân, giữ lòng ngưỡng mộ quan trọng hơn là tình yêu. Dù hiểu hay không, chỉ cần nhớ kỹ điều này là được.
Thật ra, ta hiểu. Ta đã thấy mẫu thân đổi ba vị Phò mã, vị nào cũng tài hoa hơn người, địa vị cao sang, lại đối xử với mẫu thân như trân châu mà nâng niu.
Trong mắt ta, đây chính là cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng mẫu thân tính toán hết thảy triều đình, tính được lòng vua, lại không tính được thiên mệnh.
Mẫu thân lại trừng mắt giận dữ mà mắng:
“Thằng nhãi này mệnh không tốt, sẽ liên lụy đến con ta!”
2
Khi Cao Triệt lâm bệnh, ta tận tâm tận lực thực hiện bổn phận Hoàng hậu và thê tử.
Ngày ngày hầu hạ thuốc thang, đêm đêm bên giường không ngủ.
Lúc đầu hắn còn tốt, thỉnh thoảng tỉnh lại sẽ nắm tay ta, nhẹ giọng bảo ta đi nghỉ. Ta không chịu, chỉ dịu dàng an ủi hắn an tâm dưỡng bệnh.
Việc triều đình ta không hiểu, chỉ biết để mẫu thân đến gặp hắn.
Mẫu thân ôn tồn an ủi:
“Mẫn Chi đã đích thân đến Hà Tây xử lý hạn hán, đại ca và nhị ca cũng đã lên biên cương, bệ hạ không cần lo lắng, cứ an tâm dưỡng bệnh…”
Mẫn Chi chính là vị Phò mã thứ ba của mẫu thân, hiện tại đang giữ chức Thừa tướng.
Đại bá và nhị bá của Hoàng thượng đều là các thân vương cầm binh.
Hắn nhẹ giọng nói:
“Có cô mẫu và chư vị thúc thúc ở đây, trẫm cũng có thể yên lòng.”
Từ hôm đó, Cao Triệt biết mình có lẽ không qua khỏi, bèn sai người dùng dược liệu cực mạnh.
Mẫu thân ta khắp nơi tìm thầy thuốc, cuối cùng tìm được một thần y, người chỉ nhìn hắn một cái rồi nói một câu khiến người nghe đau lòng:
“Không qua được đêm nay.”
Hắn đuổi hết mọi người đi, giữ ta lại bên giường.
Hắn vuốt ve mặt ta, ta nắm chặt tay hắn mà rơi lệ.
“Giang sơn gấm vóc, giai nhân tuyệt sắc, trẫm chung quy không có phúc.”
Ta giữ tay hắn, run giọng nói:
“Hoàng thượng, Hoàng thượng đừng nói vậy, thần thiếp sợ hãi.”
Ta biết điều hắn luyến tiếc chính là chí lớn chưa thành.
“Mười năm mài một kiếm, mười năm mài một kiếm… Ai ngờ kiếm mài xong, vừa rút ra khỏi vỏ đã mẻ lưỡi! Ha ha ha, ha ha ha—”
Hắn bỗng điên cuồng, vừa cười lớn vừa thổ huyết.
“Hoàng thượng! Thái y! Mau gọi Thái y!”
3
Sau đêm đó, Cao Triệt lại kỳ tích hồi phục.
Thế nhưng, về sau ta phát hiện Cao Triệt có chút kỳ lạ.
Hắn bệnh chưa khỏi hẳn nhưng lại đột nhiên phong một cung nữ tên Tống Kiều Nga làm Thục phi.
Phải biết rằng từ một cung nữ mà được thăng trực tiếp lên hàng Tứ phi, quả thật là sự kiện động trời.
Mẫu thân vào cung, hỏi ta:
“Con tiểu tiện nhân kia là chuyện gì thế?!”
Ta cũng có chút khó xử, nhưng vẫn thành thật thưa:
“Hôm ấy, Thục phi hầu hạ bên giường bệnh, Hoàng thượng ra một câu đối, nàng ấy đối được. Hoàng thượng cao hứng, bèn phong nàng làm phi.”
Mẫu thân tức giận quát:
“Câu đối gì mà quý giá đến nỗi khiến một cung nữ xuất thân thấp hèn trực tiếp được phong vào hàng Tứ phi?!”
Ta đáp:
“Hoàng thượng ra câu: ‘Kỳ biến ngẫu bất biến’, nàng đối lại: ‘Cơ phân tử di hình’. Hoàng thượng nghe xong thì vui mừng khôn xiết.”
Mẫu thân nghe câu này liền ngẩn người, rồi nói:
“Hoàng thượng là đói bụng sao?”
Ta bối rối thưa:
“Có lẽ vậy ạ.”
Nhìn thấy bộ dạng của ta, mẫu thân có chút không nhịn được mà hỏi:
“Con có buồn không?”
Ta lắc đầu:
“Không ạ, Hoàng thượng sớm muộn cũng sẽ có phi tần mà.”
Mẫu thân nghe xong cười lạnh:
“Hai đứa còn chưa viên phòng mà hắn đã phong phi, lòng con không chút gợn sóng sao?”
Ta thành thật đáp:
“Thật sự không ạ, thưa mẫu thân.”
Mẫu thân hài lòng, quyết định bỏ qua cho Cao Triệt lần này. Bà nhìn ta từ trên xuống dưới, bật cười:
“Từ nhỏ, ta đều dành những thứ tốt nhất cho con, chính là để con không mơ mộng hão huyền về cái gọi là chân tình của đế vương. Tốt, tốt lắm, xem ra công sức của ta không uổng phí.”
Bà nói, đã mang thai ta thì phải khiến ta trở thành Hoàng hậu.
Vì thế, bà cho ta những gì tốt đẹp nhất, để từ nhỏ ta đã nếm trải mọi vị ngọt trên đời. Lớn lên, ta sẽ không tự ti, cũng không khao khát những thứ viển vông.
Thế nhưng…
Bà dường như vẫn tính sai một bước.
4
Hôm ấy, ta đích thân nấu một món dược thiện mang đến cho Cao Triệt.
Hắn đang cùng các đại thần nghị sự.
Chúng ta là thanh mai trúc mã, trước khi thành hôn, ta vào cung thường không cần triệu vẫn tự mình đến.
Lần này cũng vậy, ta tự vào, rồi đứng yên lặng một góc.
Cao Triệt đề xuất trọng thương, nâng cao địa vị của thương nhân, lập tức bị quần thần đồng loạt phản đối.
Cao Triệt rất bất mãn, thậm chí nổi giận mắng:
“Giả bộ đạo đức thanh cao cho ai xem? Muốn nhờ cái chết mà lưu danh thiên cổ? Đúng là không biết xấu hổ!”
Đại bá của ta, Thái sư Vương, cố gắng khuyên nhủ:
“Hoàng thượng, trọng thương là việc lớn, mong người suy xét cẩn thận…”
Cao Triệt chế nhạo:
“Tư tưởng như ngươi đã lỗi thời rồi! Lời trẫm nói chính là thánh chỉ, các ngươi dám không nghe, là muốn tạo phản sao?”
Nói xong, hắn còn cố tình liếc nhìn ta đứng cạnh.
Đại bá của ta lập tức đổi sắc mặt, rõ ràng là do kiêng dè gia tộc ta.
Phải rồi, bọn họ tuy không cùng họ nhưng đều là huynh đệ của hai vị Phò mã đầu tiên của mẫu thân. Riêng về thứ bậc, họ đã tự phân định cả rồi.
Dưới ánh mắt ra hiệu của Nhị thúc, Đại bá đành cúi đầu nhượng bộ:
“Hoàng thượng anh minh, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Cao Triệt lúc này mới lộ vẻ đắc ý.
5
Đợi các đại thần rời đi, Cao Triệt lập tức hất đổ món dược thiện ta mang tới.
Ta hoảng sợ quỳ xuống, thưa:
“Hoàng thượng, thần thiếp đã làm sai điều gì?”
Đáp lại ta, là Tống Thục phi từ sau tấm bình phong bước ra.
Nàng nói với giọng mỉa mai:
“Còn nói không biết mình sai ở đâu? Cả triều đình này, chẳng phải sắp thành của nhà ngươi rồi sao?”
Nói xong, nàng ngồi lên đùi Cao Triệt. Cao Triệt cũng nhìn ta bằng ánh mắt đầy ngạo mạn.
Khoảnh khắc đó, tất cả cung nhân đều cúi đầu.
Thục phi cố ý hỏi ta:
“Kính thưa Hoàng hậu nương nương, người không ủng hộ Hoàng thượng trọng thương sao?”
Tất nhiên là không rồi…
Từ nhỏ ta đã được học rằng, trọng nông ức thương tuy có vẻ bất công với thương nhân, nhưng lại tốt cho quốc gia.
Sĩ, nông, công, thương — thứ tự ấy là để khuyến khích mọi người canh tác. Cả nước đều dựa vào ruộng đất mà sống.
Thục phi chẳng kiêng dè mà chế giễu:
“Đúng là một con chim hoàng yến, nhưng trông ngươi thật đẹp. Hoàng thượng thế mà không động lòng sao?”
Cao Triệt lạnh lùng đáp:
“Trẫm há lại để mắt đến thứ vô dụng như nàng ta. Nàng ta cũng chỉ là công cụ được gửi đến để liên hôn mà thôi.”
Thục phi bày mưu, bảo hắn mỗi ngày thêm một nắm cát vào thức ăn của ta.
Bởi gia tộc ta can gián nhiều điều khiến hắn “như hóc xương cá,” nàng muốn vì hắn, khiến ta cũng phải nếm trải cảm giác ấy.