Ta và mẹ chồng cùng xuyên không.
Trước khi xuyên không, bà là một người mẹ đơn thân, cực khổ nuôi con trai lớn khôn, còn ta là cô con dâu luôn bị bà ghét bỏ đủ điều.
Sau khi xuyên không, bà trở thành phu nhân của Hầu gia, còn ta là người góa phụ trẻ, giữ tiết hạnh sau cái chết của con trai bà.
Bà vui mừng ra mặt:
“Cuối cùng ta cũng có thể hưởng cuộc sống hạnh phúc có chồng yêu chiều mà không bị con cái ràng buộc.”
“Bây giờ đến lượt con phải nếm trải cảnh góa bụa cả đời!”
Nhưng chẳng mấy ngày sau, bà đã không cười nổi nữa.
Nhìn dàn thê thiếp đông đúc của Hầu gia trong hậu viện, bà không còn nói được câu “đàn bà phải rộng lượng và khoan dung” nữa, thậm chí còn phải chịu đủ trò khó xử từ lão phu nhân.
Còn ta, một mặt thưởng thức tấm bảng “Tiết Hạnh Khả Phong” được vua ban, nghe không ngớt lời khen ngợi, một mặt ngắm nhìn mẹ chồng đấu đá với các tiểu thiếp, từ người thứ ba, thứ tư đến thứ năm…
Bà khóc lóc oán thán với ta, còn ta chỉ mỉm cười hỏi lại:
“Chẳng phải mẹ thường nói, tam tòng tứ đức thời xưa mới là tiêu chuẩn để đánh giá một người phụ nữ sao? Giờ sao mẹ lại không rộng lượng được nữa?”