Ta không quay về viện tạm trú của mình mà rẽ vào một ngõ khác, tới gặp Tần Phong, con trai trưởng của Diêu di nương.
Ta thẳng thắn hỏi Tần Phong liệu có muốn cứu Diêu di nương không.
Tần Phong bị đòn nặng, cố gắng ngồi dậy, ánh mắt dò xét ta.
“Thiếu phu nhân muốn gì?”
Ta cười, hóa ra ai cũng có hai mặt. Tần Phong hoàn toàn không phải là kẻ ngây thơ, bốc đồng như vẻ ngoài.
Ta không trả lời câu hỏi của Tần Phong mà nói thẳng, ta biết ai là người gây ra vụ hỏa hoạn.
“Dạo này, Hầu phủ ngầm dậy sóng, chắc ngươi cũng thấy. Ta cũng là một trong những mục tiêu bị tấn công, suýt nữa thì mất mạng, nên ngươi không cần phòng bị với ta.”
Tần Phong vẫn chưa tin ta.
“Thiếu phu nhân dựa vào gia tộc Thôi gia, ai ai cũng phải e dè ba phần. So với ta và di nương, thiếu phu nhân chẳng biết có bao nhiêu đường lùi, không cần phải nhún nhường.”
Ta gật đầu rồi lại lắc đầu. Ngay cả Trấn Nam Hầu cũng nhường nhịn ta ba phần, nhưng mẹ chồng thì không.
Người từ hiện đại như bà ta không hề cảm nhận được sự uy nghi của các gia tộc quyền quý, nên không bị khuất phục. Bà ta dám ra tay một cách ngang ngược, không hề tôn trọng thế giới này, thậm chí còn mang theo sự coi thường từ trên cao.
Nhưng những điều này ta không thể nói với Tần Phong. Không thể thổ lộ lòng mình, ta đành sử dụng cách đàm phán với đối tác, thực hiện một cuộc trao đổi lợi ích.
“Ta chỉ muốn sống.”
“Hơn nữa, ta là một góa phụ không con, chẳng có chút đe dọa nào với ngươi. Nhưng con của phu nhân nếu ra đời, thì vị trí thế tử sẽ không đến lượt ngươi.”
“Đến giờ ngươi còn chưa lấy thê tử, Hầu gia rõ ràng không coi trọng ngươi. Trong gia tộc Thôi gia, ta vẫn còn vài muội muội chưa gả đi…”
Ánh mắt Tần Phong lóe lên sự tham vọng.
Ta tiếp tục:
“Ta chỉ muốn sau khi ngươi thừa kế tước vị, cho ta một cuộc sống yên ổn, yêu cầu này với ngươi mà nói chẳng có gì khó khăn.”
Thực ra, yêu cầu càng đơn giản, lại càng khó thực hiện. Giống như khách hàng nói với bạn rằng: “Dự án làm gì cũng được, không có yêu cầu cụ thể, miễn là trông dễ chịu.” Và rồi năm, mười lăm bản thiết kế trôi qua, họ vẫn không thấy dễ chịu.
Sau khi thầm oán trong lòng, ta đứng dậy cáo từ.
Ta tin rằng Tần Phong biết cân nhắc và sẽ sớm đưa ra cho ta một câu trả lời thỏa đáng.
Ta biết Tần Phong sẽ hành động, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Ngày hôm sau, ta nghe tin mẹ chồng gặp chuyện.
Diêu di nương thường mặc đồ xanh bỗng nhiên phát điên, đẩy mẹ chồng ta xuống hồ khi bà ta đang đi dạo sau bữa ăn. Lúc nha hoàn sắp bắt được Diêu di nương, bà ấy đã đâm đầu vào núi giả trong vườn và chết ngay tại chỗ.
Mẹ chồng bị sặc nước vài ngụm thì được người ta vớt lên. Trấn Nam Hầu cũng bỏ rơi lão phu nhân để chạy tới. May thay, đứa con trong bụng mẹ chồng không sao.
Bà ta vuốt bụng, tự mãn nói:
“Con ta có phúc lớn mạng lớn, vinh hoa phú quý này không đến lượt kẻ khác!”
Bà ta vốn định học theo phim ảnh, quất xác Diêu di nương để trút giận, nhưng khi nhìn thấy thi thể của Diêu di nương với khuôn mặt đầy máu khô, bà ta suýt nôn ra bữa ăn hôm trước.
Sau đó, mẹ chồng bắt đầu gặp ác mộng, trong mơ bà ta luôn nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ xanh, bế theo một đứa trẻ, nhìn bà ta bằng ánh mắt âm u, đáng sợ.
Tỉnh dậy, bà ta lại đập phá đồ đạc và cầu xin Trấn Nam Hầu tìm pháp sư, đạo sĩ đến để trừ tà.
Pháp sư, đạo sĩ còn chưa tìm được thì lão phu nhân đã qua đời.
Thế là trong ác mộng của mẹ chồng lại có thêm một lão phu nhân tóc tai bù xù.
Bà ta chỉ có thể uống thuốc an thần mới ngủ được.
Vào ngày lão phu nhân qua đời, ngay sau khi uống thuốc an thần, mẹ chồng liền đau bụng dữ dội.
Chưa đầy một khắc, bà ta bắt đầu chảy máu không ngừng.
Khi đại phu đến, đứa trẻ đã mất.
Trong bã thuốc an thần, phát hiện thấy một lượng lớn hoa nghệ tây.
Mẹ chồng điên cuồng đòi tìm ra kẻ đã hại bà ta, thậm chí còn triệu tập tất cả nha hoàn đến và phân nhóm thẩm vấn.
Nhưng Hầu phủ gần đây rất loạn, Diêu di nương bị nhốt trong kho củi, quyền quản gia lại quay về tay mẹ chồng.
Hiện tại, khi tang lễ của lão phu nhân còn chưa xong, bên ngoài lại có rất nhiều khách đến viếng thăm.
Nếu làm ầm lên, e rằng ngay cả Trấn Nam Hầu cũng bị người ta tố cáo vì quản gia không nghiêm.
Trấn Nam Hầu lập tức ra lệnh giam mẹ chồng vào từ đường, tuyên bố với bên ngoài rằng bà ta vì quá đau buồn trước cái chết của lão phu nhân mà ngất xỉu.
Ta cố ý tới từ đường thăm.
Bên trong từ đường rất náo nhiệt.
Mẹ chồng gào thét, liều mình lao ra ngoài, nhưng bốn người hầu khỏe mạnh giữ chặt lấy tay bà, chỉ cần một cú vung tay là bà ta bị ném ngã nhào xuống đất.
Nhìn thấy không thể ra được, bà ta lăn lộn trên mặt đất.
“Giết người! Giết người! Các ngươi muốn giết ta, ta là chủ mẫu của Hầu phủ, các ngươi là đồ hạ tiện dám động vào ta sao? Đợi ta ra ngoài, ta sẽ cho người đánh chết tất cả các ngươi!”
Liễu ma ma từ trong bóng tối bước ra, lưng còng hơn nhiều, mấy ngày không gặp, trông bà già đi cả chục tuổi.
“Lão phu nhân đối xử với ngươi không tệ. Nếu không nhờ lão phu nhân, với thân phận và nhan sắc của ngươi, làm sao xứng bước vào cánh cửa lớn của Trấn Nam Hầu phủ?”
“Vậy mà ngươi dám hại lão phu nhân, ngươi không có kết cục tốt đâu!”
Mẹ chồng bị dọa sợ, miệng lắp bắp biện minh.
“Không phải ta, không phải ta làm. Là Thôi Uyển, đúng! Chính là Thôi Uyển!”
“Nếu ngươi muốn báo thù cho lão phu nhân, ngươi cứ đi tìm nàng ta đi!”
Liễu ma ma cười lạnh lẽo.
“Đến giờ ngươi vẫn không thừa nhận? Không sao, nha hoàn giúp ngươi phóng hỏa đã khai hết rồi, còn có chứng cứ ngưii vu khống thiếp thất hại ngươi”
“Không biết ngươi lấy đâu ra tự tin, nghĩ rằng chuyện lớn như vậy có thể giấu giếm mãi.”
“Hầu gia vì cả Hầu phủ, lại thấy ngươi mang thai nên không động đến ngươi. Bây giờ, đã đến lúc ngươi phải chịu trừng phạt rồi.”
Bà ta ngồi bệt xuống đất, toàn thân rã rời, miệng lẩm bẩm những lời lộn xộn:
“Ta và Hầu gia đã kết hôn hai mươi năm, ông ấy sẽ không nhẫn tâm như vậy đâu.”
“Ông ấy chỉ cần có ta là đủ, tại sao lại phải nạp nhiều thiếp như thế?”
“Cho dù ta có sai, thì bà già đó cũng không nên hành hạ ta như vậy! Ông ấy là phu quân của ta, dựa vào cái gì mà ông ấy lại giúp mẫu thân mình chứ, không giúp ta?”
Nghe đến đây, ta không nhịn được mà bước vào trong.
Liễu ma ma thấy vậy liền thông minh lùi ra ngoài.
Ta nhìn bà ta đang nằm bệt dưới đất, thảm hại vô cùng, giọng nói đầy châm biếm:
“Lúc trước ta cũng từng nghĩ như vậy. Con trai bà – cái đứa con trai ngoan của bà, dựa vào cái gì mà lại giúp bà, không giúp ta?”
“Dựa vào cái gì mà nó lại dám ngoại tình, còn muốn chia một nửa tài sản của ta?”
“Bây giờ, bà nói cho ta nghe thử, dựa vào cái gì?”
Bà ta nghe thấy những lời ta nói, không hề có chút tự vấn nào, ngược lại còn giận dữ, quát tháo:
“Chỉ vì ta là mẹ nó! Con trai ta phải nghe lời ta!”
“Hầu gia là chồng của ta, ông ấy cũng phải chỉ yêu một mình ta!”
Thật nực cười, ta nghĩ, tự dưng đi tranh luận với bà ta làm gì.
Trong mắt bà ta, cả thế giới này đều phải xoay quanh mình.
Làm mẹ chồng thì muốn con dâu chấp nhận tam thê tứ thiếp, tam tòng tứ đức; còn khi làm con dâu thì lại đòi hỏi chồng phải một đời một kiếp, chỉ có một người vợ.
Ta cười nhạt, hoàn toàn buông bỏ.
Trước khi xoay người rời đi, ta nói thêm:
“Ta đã từng đi khám bệnh rồi, cơ thể ta hoàn toàn bình thường. Con trai của bà không thể sinh con, bà biết không?”
Bà ta khựng lại một lúc, sau đó lập tức gào lên trong cơn điên loạn:
“Ngươi nói láo! Ngươi nói láo! Ngươi mới là con gà không biết đẻ trứng!”
Ta không còn quan tâm, bước ra ngoài, đi ngang qua Liễu ma ma, nhẹ nhàng nhắc bà:
“Đừng để bà ta chết.”
Liễu ma ma hiểu ý, gật đầu.
Sau khi lão phu nhân được an táng, Hầu phủ truyền ra tin tức rằng phu nhân Hầu gia đã phát điên.
Vài ngày sau, Vân Trúc thì thầm với ta:
“Nghe nói đại phu nhân đã nói những lời điên rồ trong từ đường, rằng bà ta không thuộc về thế giới này, bà ta muốn quay về thế giới của mình. Bà ta còn nói rất nhiều điều kỳ quái, thật sự là đã phát điên rồi.”
“Bà ta còn nhắc đến người nữa…”
“Bà ta nói rằng nếu quay về thế giới của bà ta, bà ta sẽ bảo con trai mình đánh người thật đau… và nhắc đến cả ngôi nhà gì đó…”
Vân Trúc rón rén nhìn biểu cảm của ta.
Ta chỉ cười nhạt, lời của kẻ điên thì ai mà tin chứ.
Ngay cả khi trở về thế giới hiện đại, đối mặt với một người chồng vô dụng, một tiểu tam thiếu học và một bà mẹ chồng ngu xuẩn, ta có gì phải sợ?
Hầu gia đã phong Tần Phong làm thế tử, và ta đã tìm một tiểu thư thế gia môn đăng hộ đối cho hắn.
Cả hai bên đều rất hài lòng và đã nhanh chóng định ra hôn sự.
Hầu gia còn bồi thường cho ta số của hồi môn bị thiêu hủy.
Từ đó, ta sống một cuộc đời an nhàn và sung túc trong thế giới cổ đại.
Nhìn tấm biển trinh tiết ở trước cửa, ta lại nhớ đến những lời của mẹ chồng.
Bây giờ, ta có thể khẳng định chắc chắn một điều: đàn ông, thật sự không quan trọng đến vậy.
(Truyện hoàn)