25
Ba ngày trôi qua trong chớp mắt.
Sáng sớm, ta kéo mẹ lên xe ngựa, đợi bên ngoài Thúy Ngọc Các. Tỳ nữ được lệnh canh chừng, quan sát tình hình.
Khi thấy Triệu Vạn cùng một thành viên trong thương hội bước vào, tỳ nữ báo lại rằng họ đang uống trà trên tầng hai.
Không lâu sau, xe ngựa của Hầu phu nhân cũng đến.
Ta đợi thêm một lát rồi mới bước vào.
Tầng hai của Thúy Ngọc Các có lan can, không cao. Nếu đứng ở đại sảnh tầng một nói chuyện, người ở tầng hai có thể nghe rõ mồn một.
Ta cất giọng lớn:
“Hầu phu nhân, lâu rồi không gặp.”
Hầu phu nhân nhìn thấy ta, chỉ hừ lạnh một tiếng, không có ý định đáp lời.
Ta tiếp tục:
“Chưa kịp cảm tạ phu nhân. Nếu không có phu nhân, ta đâu có được ngày hôm nay.”
Hầu phu nhân vẫn im lặng.
Ta làm như không quan tâm, tự mình nói:
“Ta biết phu nhân vì sao lại muốn ta làm vậy. Nghĩ kỹ lại, thì ra phu nhân muốn báo thù thay người thân. Dù thế nào, cũng nhờ có phu nhân, ta mới được nhận tổ quy tông. Phu nhân là ân nhân của ta.”
Hầu phu nhân cuối cùng không nhịn được nữa, quát lớn:
“Ngươi nói bậy bạ cái gì?”
Ta cười, hạ giọng một chút, nói:
“Phu nhân yên tâm, nơi này không có người ngoài. Hơn nữa, ai biết được tất cả đều là do phu nhân bày mưu tính kế? Nếu không phải nhờ phu nhân, một thôn nữ nhỏ bé như ta làm sao có được những điều này. Tay phu nhân quả thật cao minh, vừa báo được thù, vừa đạt được mục đích, lại ẩn mình kín kẽ. Ta thật sự bội phục phu nhân.”
Nói xong, ta quay người bước đi.
Mẹ ta khẽ nói:
“Hắn đang nhìn xuống từ tầng hai.”
Ta trả lời:
“Mau rời khỏi đây.”
Trở về phủ vương, tim ta đập loạn nhịp.
Nhớ lại toàn bộ sự việc hôm nay, hẳn là không có sơ hở gì chứ?
Vĩnh Bình Hầu phu nhân là biểu tỷ của Diệp Thanh Quân.
Mà nhà họ Diệp cùng Diệp Thanh Quân, đều chết dưới tay Triệu Vạn.
Nếu nói Vĩnh Bình Hầu phu nhân muốn báo thù cho thân nhân, nhằm vào Triệu Vạn, thì cũng không phải không hợp lý. Dù bà ta thực sự có ý báo thù hay không, điều quan trọng là Triệu Vạn tin rằng tất cả đều do bà ta làm.
Dù sao, ta cũng là người do Hầu phu nhân tìm thấy, cũng chính bà cố ý giáo dưỡng ta để dâng cho Triệu Vạn, chuyện này người trong Hầu phủ ai cũng biết, Triệu Vạn muốn điều tra cũng rất dễ.
Thêm nữa, Hầu phu nhân biết về mối quan hệ giữa Diệp Thanh Quân và Triệu Vạn cũng chẳng có gì lạ.
Lần này ta đã khiến Triệu Vạn mất cả một kho báu, lại còn chọc giận hắn.
Chỉ cần gợi lên sự nghi ngờ của hắn, khiến hắn cho rằng tất cả đều là mưu kế của Hầu phu nhân, với tính cách điên loạn của Triệu Vạn, liệu hắn có tha cho bà ta?
26
Nửa tháng sau, Hầu phủ Vĩnh Bình Hầu đột nhiên bị tai tiếng.
Tin tức gia đinh trong phủ ức hiếp dân lành lan đến phủ Kinh Triệu doãn.
Ngay sau đó, Hầu phủ như chọc phải tổ ong vò vẽ.
Nào là tham ô, chiếm đoạt ruộng đất của dân, coi thường nhân mạng… Hàng chục tội danh được liệt kê, thậm chí còn được đưa lên triều đình.
Hoàng thượng nổi giận, hạ lệnh tra xét toàn bộ.
Ta không bất ngờ.
Hầu phủ vốn dĩ chẳng phải trong sạch gì.
Hơn nữa, Triệu Vạn từ lâu đã nuôi dưỡng một nhóm người chuyên thu thập những bí mật dơ bẩn của các gia tộc quyền quý kinh thành.
Những bí mật này, hắn dùng để tự bảo vệ khi cần thiết, hoặc uy hiếp kẻ đối đầu với hắn.
Suốt nửa tháng qua, ta viết lại tất cả những việc làm mờ ám của Triệu Vạn, tạo thành một quyển sổ nhỏ.
Khi hoàn thành, ta bắt đầu phân vân. Có nên nộp lên không?
Nếu không, Triệu Vạn vẫn sẽ tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Ta nhớ đến A Chiêu.
Hắn đã tòng quân.
Nếu Triệu Vạn còn sống, một ngày nào đó hắn lại thông đồng bán nước, thì máu của bao nhiêu người nữa sẽ đổ trên biên cương?
Cuối cùng, ta mang quyển sổ tới phủ Trưởng Công chúa.
27
Hôm đó, Trưởng Công chúa tâm trạng rất tốt.
Bà nhìn ta, mỉm cười nói:
“Tiêu Mạn, chiêu mượn dao giết người này của ngươi, làm rất tốt.”
Ta đưa quyển sổ ra. Trưởng Công chúa hiếu kỳ hỏi:
“Đây là gì?”
Nửa năm tiếp theo, kinh thành có thể dùng cụm từ phong thanh hạc lệ để hình dung.
Người đầu tiên ngã ngựa là Vĩnh Bình Hầu, Hầu phủ bị tịch thu tài sản.
Ta lén đi xem.
Hầu phu nhân, sau khi mất đi lớp áo gấm vóc lụa là, chỉ còn là một người phụ nữ trung niên bình thường, thần sắc mờ mịt, trên mặt đầy nếp nhăn.
Bà ngã quỵ khi nhìn thấy con trai bị giải đi lưu đày, con gái bị ép bước vào giáo phường, khóc đến khàn cả giọng.
Kế đó, Triệu Vạn bị kéo xuống khỏi vị trí Hội trưởng Thương hội Kinh thành.
Công việc kinh doanh của hắn đột nhiên sa sút, gặp rắc rối khắp nơi, ai ai cũng muốn đánh đổ hắn.
Triệu Vạn mất bình tĩnh, bắt đầu kéo người khác xuống bùn cùng hắn.
Hàng loạt gia tộc quyền quý trong kinh thành lần lượt ngã ngựa.
Triều đình mỗi ngày ầm ĩ, Đại Lý Tự bận rộn đến mức không tra xét kịp.
Kinh thành như trải qua một trận đại địa chấn, cục diện hoàn toàn thay đổi, mọi người đều lo sợ.
Ta có chút ngẩn ngơ.
Tất cả những chuyện này, đều là ta làm sao?
Tình trạng hỗn loạn kéo dài hơn nửa năm, dần dần mới lắng xuống.
Triệu Vạn đã chết. Nghe nói hắn bị ám sát.
Triệu phủ sụp đổ, gia nhân tan rã.
Ta càng ngày càng bất an.
Ta không ngờ sự việc lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Nếu Trưởng Công chúa hỏi ta làm sao biết được nhiều bí mật của Triệu Vạn đến thế, ta phải trả lời ra sao?
Hơn nữa… ta thật sự đã viết ra nhiều điều bí mật đến vậy sao?
Rốt cuộc mọi chuyện đã xảy ra thế nào?
28
Trưởng Công chúa cuối cùng cũng triệu kiến ta.
Dù không tình nguyện, ta vẫn không thể không đi.
Trong phủ Công chúa, ta ngồi dưới, thấp thỏm nhìn Trưởng Công chúa cầm cuốn sổ tay mà ta từng dâng lên.
Bà mỉm cười, chậm rãi hỏi:
“Tiêu Mạn, ngươi có quen biết Triệu Vạn từ trước không? Nếu không, làm sao ngươi biết được nhiều bí mật của hắn như vậy?”
Lời ấy đến rồi. Cuối cùng thì cũng đến.
Ta cứng họng, không thể giải thích. Phải chăng giờ đến lượt họ tra hỏi ta?
Trưởng Công chúa không chờ ta trả lời, bà tự mình tiếp lời:
“Hoàng huynh lên ngôi ba năm, quốc khố trống rỗng, biên cương loạn lạc. Triều đình toàn kẻ ăn không ngồi rồi, thế gia quyền quý lại liên thủ, khiến hoàng huynh bó tay, không thể thi triển.”
“Hoàng huynh từ lâu đã muốn xử lý bọn chúng. Tiêu Mạn, lần này ngươi lập được đại công.”
Ta ngẩn người.
Trưởng Công chúa nhìn quyển sổ tay trong tay mình, thuận tay ném vào lò lửa bên cạnh.
Ngọn lửa lập tức bùng lên, nuốt chửng quyển sổ, biến nó thành tro tàn.
Bà bước tới trước mặt ta, đột nhiên cúi người, khẽ nói:
“Ngươi yên tâm, bản cung đã che giấu giúp ngươi, sẽ không ai biết được bí mật của ngươi.”
Khoảnh khắc ấy, ta nhận ra ánh mắt của Trưởng Công chúa đột nhiên trở nên phức tạp, nhưng chỉ thoáng qua trong chốc lát.
Bà mỉm cười rạng rỡ:
“Lần trước ngươi lập công, bản cung để ngươi nhận tổ quy tông, đó là chuyện nên làm, không tính là thưởng. Lần này cộng thêm, ít nhất cũng phải phong cho ngươi làm quận chúa. Hoàng huynh còn cảm thấy có chút thiệt thòi cho ngươi. Tiêu Mạn, cùng bản cung vào cung một chuyến đi.”
29
Sau những biến cố lớn trong một ngày, lúc rời khỏi hoàng cung, ta vẫn cảm thấy đôi chân nhẹ bẫng, như bước trên mây, không thực chút nào.
“Phụng Thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết:
Nữ của Ung vương, Tiêu Mạn, tuy nhiều năm lưu lạc, nhưng phẩm hạnh đoan chính, siêng năng thông minh, hòa nhã khiêm cung, thực là mẫu mực của quý nữ. Nay đặc phong làm An Dương Quận chúa, khâm thử.”
Mẹ ta mừng rỡ đến mức suýt ngất xỉu.
Ta bước lên nhận thánh chỉ, thái giám nhìn ta mỉm cười:
“Quận chúa, chúc mừng người.”
Khi họ rời đi, ta quay đầu lại, thấy Lục Muội giận đến mức giậm chân.
Nàng kéo tay áo của Ung vương, bất mãn nói:
“Cha, tại sao nàng ấy được phong Quận chúa, còn con thì không? Cha thật bất công, chúng ta đều là con gái của cha, tại sao cha lại thiên vị nàng ấy như vậy?”
Ta không nghe thêm nữa, kéo mẹ về viện.
Ngoài danh hiệu Quận chúa, Hoàng thượng còn ban cho ta một tòa phủ đệ, nằm trên con phố của phủ Công chúa.
Phủ Quận chúa được ban bởi hoàng đế, tất nhiên phải ở, nếu không chính là kháng chỉ.
“Mẹ, mau thu dọn đi, chúng ta có thể dọn ra ngoài rồi.”
Mẹ ta vẫn chưa hết ngỡ ngàng, cứ lẩm bẩm:
“An Dương Quận chúa… trời ơi! Con có biết danh hiệu này tốt thế nào không? Còn có thực ấp… Cái gì? Lại còn phủ Quận chúa được ban?”
Hôm rời khỏi vương phủ, chúng ta gặp Ung vương và vương phi.
Vương phi nhìn ta với ánh mắt phức tạp, nhưng vẫn chúc mừng:
“Chúc mừng con.”
Ta cúi người:
“Đa tạ mẫu thân.”
Ung vương có chút ngượng nghịu, ta cũng cúi người chào ông.
Suốt mấy ngày liền, mẹ ta vừa khóc vừa cười, nói:
“Dọn ra ngoài là đúng. Trong vương phủ toàn kẻ nịnh hót, coi thường người khác. Chúng ta ra ngoài sống, cần gì phải quan tâm đến bọn họ!”
Ta liền hỏi:
“Còn phụ vương thì sao? Mẹ cũng không cần ông ấy nữa?”
Mẹ ta chẳng buồn quay đầu lại, khinh thường nói:
“Hắn chỉ là một lão già tầm thường, hừ!”
30
Chuyển đến phủ Quận chúa, ta về làng họ Lý một chuyến.
“Ông bà nội, con đến đón mọi người vào kinh thành sống.”
Bà nội chống gậy bước ra, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
“A Mạn, chúng ta qua đó e rằng không tiện. Đừng làm phiền gia đình con, sẽ không tốt cho con đâu.”
Ta cười, trả lời:
“Không sao đâu. A Mạn giờ đã có một tòa nhà lớn, đến đón mọi người vào ở.”
Ta thấy mẹ của Lý Chiêu đang cắt rau, len lén nhìn chúng ta.
Ta gọi:
“Mẹ, cùng đi nhé.”
Bà vội đáp:
“Được, được, ta tới ngay đây.”
Một năm sau, biên cương chiến sự căng thẳng, nhưng chỉ mất nửa năm đã bình định, đại thắng trở về.
Khi Lý Chiêu quay lại, hắn đã được phong làm Hiệu úy. Tuy chức quan không lớn, nhưng cả nhà đều rất vui mừng.
Sau đó, chúng ta thành thân.
Sau hôn lễ, Lý Chiêu được điều về kinh thành nhậm chức.
Chúng ta vẫn sống như những ngày xưa cũ.
(Hết)