Ánh mắt Trấn Nam Hầu nhìn ta cũng trở nên dè dặt.
Rõ ràng thời đại này người ta vẫn rất kiêng kị chuyện khắc phu.
Mẹ chồng nhận ra điều đó, bà ta liền ngẩng cao đầu như một con gà trống chiến thắng, tiếp tục thêm dầu vào lửa.
“Thôi gia là đại tộc, nhưng sao nàng ta đã đến tuổi cập kê rồi mà vẫn chưa có ai cầu hôn? Chắc chắn là có gì đó không tiện nói ra.”
“Đứa con trai tội nghiệp của ta, chỉ vì nàng ta mà mất mạng!”
Bà ta vừa giả vờ lau nước mắt, vừa đắc ý liếc ta một cái.
Khi ta mới kết hôn với con trai bà ta, bà rất thích vừa khóc vừa kéo lê cái chổi, vừa rửa chén, than rằng mình đã già nhưng vẫn phải làm việc vì không ai nuôi.
Mỗi lần nghe thấy thế, chồng ta lại lập tức đứng về phía mẹ mình.
Thế nhưng, ta từng nghe mẹ chồng khoe với các bà trong khu rằng, bà làm thế để đối phó với con dâu.
Bà ta tự hào nói: “Con trai tôi nghe lời lắm, lương của nó toàn đưa hết cho tôi. Tiền sinh hoạt trong nhà thì tôi chẳng phải bỏ đồng nào. Đến khi chúng nó ly hôn, căn nhà đó phải chia một nửa cho con trai tôi.”
Việc chồng ngoại tình, phần lớn cũng do mẹ chồng khuyến khích.
Cả hận thù cũ lẫn mới dâng trào trong lòng ta. Không đợi Trấn Nam Hầu nói gì, nước mắt đã lã chã rơi xuống.
Chẳng phải chỉ là diễn kịch thôi sao, ai mà không biết chứ!
“Cha nương con đều khỏe mạnh, nhưng con lại không biết mình có số khắc phu. Nếu vậy, chi bằng để con đi theo phu quân, đỡ làm người khác chướng mắt!”
Nói xong, ta lao ra khỏi phủ, chạy thẳng đến tấm bảng “Tiết Hạnh Khả Phong.”
Tất nhiên ta không thật sự muốn chết, nên vừa chạy vừa vấp, còn bị vướng váy ngã vài lần.
Đủ thời gian cho đám nha hoàn trong phủ chạy đến ngăn ta lại.
Ta ôm lấy tấm bảng “Tiết Hạnh Khả Phong” mà khóc không ngừng.
“Phu quân ơi, đều là lỗi của thiếp, sao chàng không mang thiếp đi theo, để thiếp phải chịu những lời đồn thổi vô căn cứ này!”
“Phu quân ơi, thiếp sắp đến bên chàng rồi, chàng chờ thiếp với!”
Bên ngoài phủ vốn đã có một đám đông dân chúng tụ tập, chỉ chỏ vào tấm bảng “Tiết Hạnh Khả Phong.” Giờ nhìn thấy ta lao ra khóc lóc đòi chết, họ xì xào bàn tán.
“Thiếu phu nhân này vừa mới nhận thánh chỉ, sao lại đòi tự tử thế kia? Chẳng lẽ là Trấn Nam Hầu phủ ép nàng phải chết theo chồng?”
“Trấn Nam Hầu phủ không thể vô lý đến vậy chứ? Nghe nói lúc trước để cưới được Thôi tiểu thư, họ còn phải nhờ Hoàng hậu đứng ra bảo lãnh, ép Thôi gia gả con gái.”
“Chuyện trước khác, chuyện bây giờ khác chứ. Ta thấy Trấn Nam Hầu sợ con dâu tái giá nên mới xin Hoàng thượng lập bảng tiết hạnh, rồi muốn giết người để bịt đầu mối!”
Tin đồn lan nhanh, đến mức có người la lên: “Trấn Nam Hầu chẳng chịu già mà còn muốn chiếm đoạt con dâu mình, không được nên tức giận đòi giết người diệt khẩu.”
Mồ hôi Trấn Nam Hầu túa ra.
Nếu ta có mệnh hệ gì, không chỉ Hoàng đế nổi giận, Thôi gia sẽ không để yên, mà cả thiên hạ cũng sẽ phỉ nhổ Hầu phủ.
Khi ta bị người ta đưa về phủ, Trấn Nam Hầu túm lấy mẹ chồng, bắt bà phải quỳ xuống xin lỗi ta.
Mẹ chồng làm sao chịu được việc này, bà giãy giụa muốn đứng dậy.
“Ta là trưởng bối, chữ Hiếu đứng đầu! Ngươi bảo ta quỳ trước mặt nàng ta ư? Nàng ta không sợ giảm thọ à?”
Đúng lúc Trấn Nam Hầu đang lúng túng, định bảo người giữ chặt bà lại, một giọng nói già nua nhưng đầy uy quyền vang lên.
“Đường đường là chính thất của Hầu phủ, lại làm ầm ĩ như vậy thì còn ra thể thống gì nữa!”
“Phạt quỳ ở từ đường, chép kinh cầu phúc cho Hành Nhi ba ngày.”
“Con hài lòng chưa?”
Câu cuối rõ ràng là hỏi ta.
Vừa phạt mẹ chồng để cho ta một lời giải thích, lại vừa cho Trấn Nam Hầu một lối thoát, điều quan trọng nhất là nếu ta còn tiếp tục không chịu nhượng bộ, thì sẽ bị coi là kẻ không hiểu chuyện.
Trong lòng ta lạnh toát, nhìn về phía người vừa nói.
Đó là lão phu nhân, người có tiếng nói quyết định trong Hầu phủ.
Ta lập tức ngừng khóc, cúi đầu hành lễ cùng mọi người.
Sau đó, ta ngoan ngoãn đứng sang một bên, chỉ thỉnh thoảng khẽ thút thít vài tiếng.
So với vẻ hiểu chuyện của ta, thì mẹ chồng với gương mặt đầy giận dữ, đứng ngạo nghễ ở kia trông thật quá chướng mắt.
Tuy ta không biết việc bị phạt quỳ ở từ đường có nặng nề thế nào, nhưng trong những bộ phim cổ trang ta từng xem, các phu nhân tiểu thư nếu phạm lỗi thường phải quỳ ở từ đường vài ngày.
Chắc chắn không thoải mái như bị nhốt trong phòng.
Chỉ cần mẹ chồng chịu khổ, ta sẽ thấy thoải mái.
Khi ta đang chờ mẹ chồng bị kéo ra từ đường thì ma ma bên cạnh lão phu nhân, Liễu ma ma, lên tiếng.
“Lão phu nhân, thế tử vừa mất, đại phu nhân cũng vì quá đau lòng mà mất tự chủ. Trong phủ còn nhiều việc cần đại phu nhân xử lý, ba ngày có vẻ hơi lâu quá.”
“Phủ chúng ta nhiều thiếp thất, mọi chuyện lặt vặt cũng không ít. Không thể để lão phu nhân phải ra mặt giải quyết chuyện của đám hạ nhân được.”
Ta ngẩng lên nhìn Liễu ma ma , qua thần thái của bà, ta biết bà rất có vị thế bên lão phu nhân.
Bán bà ta một ân tình cũng không phải không được.
Suy nghĩ một lát, ta lập tức quyết định.
Ta lau mắt, giọng nhẹ nhàng nói với lão phu nhân và Trấn Nam Hầu:
“Dù sao mẫu thân cũng là trưởng bối, để con thay mẫu thân chép kinh cầu phúc cũng được.”
“Xin lão phu nhân nể tình phu quân đã khuất, tha cho mẫu thân lần này.”
Lão phu nhân thở dài, ánh mắt nhìn ta dịu dàng hơn hẳn.
“Con còn biết nghĩ cho người khác, thật đáng thương, còn trẻ như vậy mà… Thôi được, lần này nể mặt con, cho mẫu thân con về suy ngẫm.”
Trấn Nam Hầu cũng gật đầu khen ngợi ta hiếu thảo.
Mọi chuyện kết thúc, ta có được tiếng thơm, còn mẹ chồng thì đỏ mắt vì bất mãn.
Nhìn vẻ mặt phẫn uất của bà, không khác gì khi xưa bà lén đứng sau lưng chồng ta mà bày trò.
Ta biết, bà sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng.
Nửa đêm, ta bị Vân Trúc đánh thức.
“Thiếu phu nhân, người bên chính viện đến mời người qua.”
Ta nhíu mày, không hiểu có chuyện gì không thể đợi đến sáng mới giải quyết.
Khi ta đến chính viện, vừa vén rèm bước vào, một tiếng quát lớn vang lên làm tôi run bắn.
“Đồ nghiệt chướng, còn không quỳ xuống!”
Trấn Nam Hầu giận dữ nhìn ta.
Ta quan sát một lượt, thấy căn phòng đầy người. Khi nhìn đến vẻ mặt đắc ý của mẹ chồng, trong lòng ta thoáng giật mình, thầm kêu không ổn.
Trấn tĩnh lại, ta không quỳ theo ý Trấn Nam Hầu, mà chỉ hành lễ một cách đoan trang.
“Không biết giữa đêm khuya, người gọi con đến có chuyện gì quan trọng?”
Mẹ chồng lập tức chen vào nói:
“Tốt lắm, Thôi Uyên, ngươi không chỉ khắc chết con trai ta, mà giờ còn hại thiếp thất trong phủ sảy thai.”
Ta nhìn về phía người đang nằm trên giường trong phòng, chính là thiếp thất áo xanh lá đã mang thai hồi sáng.
Thấy ta vẫn ngơ ngác, mẹ chồng mỉm cười lạnh lùng.
“Sáng nay khi thiếp thất đến thỉnh an, cây trâm bạc trên đầu của tiểu nguyệt là do Thôi Uyên tặng phải không? Ta thấy có gì đó không ổn.”
Vừa dứt lời, hai thiếp thất có tranh cãi với Nguyệt thiếp liền nhìn nhau rồi đồng loạt đứng ra làm chứng.
“Cây trâm đúng là do thiếu phu nhân tặng, thiếp còn cầm trên tay xem qua.”
“Đúng đúng, chính mắt thiếp thấy thiếu phu nhân cài trâm lên đầu của Nguyệt thiếp.”
Ta cứng người nhìn mẹ chồng, ánh mắt bà như thể đang nhìn một con hề.
Trấn Nam Hầu ra lệnh cho người đem cây trâm đi kiểm tra, kết quả là bên trong cây trâm rỗng, có vài hạt xạ hương và một số vị thuốc làm hại thai nhi.
Chưa kịp để Trấn Nam Hầu nói gì, mẹ chồng đã nhảy dựng lên, mắng ta:
“Ngươi trước nay tâm địa đen tối, giờ còn dùng thủ đoạn này để hại người, chứng cứ rành rành, cô còn gì để nói?”
“Dù ngươi có được hoàng thượng ban bảng tiết hạnh thì sao? Hãm hại con cháu Hầu phủ là tội lớn, không chết cũng phải chặt tay!”
Ta không ngờ bà ta có thể căm ghét ta đến thế.
Ta nhìn mẹ chồng chằm chằm một hồi, rồi bất ngờ bật cười.
Mấy thiếp thất bắt đầu thì thầm, thậm chí nghĩ rằng ta bị dọa đến phát điên.
Ta lễ phép hành lễ trước mặt Trấn Nam Hầu, giữ nguyên phong thái của một tiểu thư danh giá.
Sau đó, ta bảo Vân Trúc mang danh sách sính lễ của ta đến.
Ta trải tấm lụa dài ra trước mặt mọi người, bảo Vân Trúc đọc từ đầu đến cuối.
Danh sách này khi ta về Hầu phủ đã được đọc một lần trước mặt quan khách.
Giờ đọc lại, sự xa hoa của nó vẫn khiến tất cả mọi người trong phòng kinh ngạc.
Ta nhặt cây trâm bạc lên, chán ghét nói:
“Trừ năm vạn lượng bạc đựng trong rương, ta chẳng có món trang sức nào tầm thường như thế này.”
Vân Trúc cầm danh sách sính lễ, mỉa mai nói với mọi người:
“Đừng nói đến thiếu phu nhân, ngay cả hạ nhân của Thôi phủ, trên tay cũng đeo vòng vàng. Loại đồ bạc rẻ mạt vài lạng này, chúng nô tì không thèm đụng tới.”
Ta nhìn Trấn Nam Hầu đang lúng túng, không giả vờ đáng thương nữa, mà thẳng thắn thể hiện sự cứng rắn của mình.
“Con dâu mới về Hầu phủ, không ngờ lại bị người ta vu oan. Đến nước này, chúng ta nên vào cung để giải quyết. Dù sao hãm hại con cháu Hầu phủ cũng là tội lớn.”
Ta ngừng lại một chút, rồi tiếp:
” Thôi gia của chúng con cũng có chút tiếng tăm. Dù là con gái đã xuất giá, chúng con cũng sẽ không để mình bị oan uổng.”
Mẹ chồng rất nhanh nhận ra rằng dù làm cách nào, cũng không thể đổ tội cho ta, liền lập tức quay sang hai thiếp thất vốn không ưa Nguyệt thiếp.
Hai thiếp thất vừa rồi còn giúp mẹ chồng làm chứng, giờ sững sờ. Họ không ngờ người chủ mẫu trước nay luôn sợ hãi lại đột nhiên trở nên thâm độc như vậy.
Trấn Nam Hầu không nghe thêm bất cứ lời giải thích nào nữa, trực tiếp ra lệnh bịt miệng hai người rồi lôi xuống.
Mẹ chồng bước qua ta, giả vờ tiếc nuối mà thở dài:
“Đáng tiếc, lần này không khiến cô học được bài học gì. Nhưng không sao, ngày tháng còn dài.”
Ta nhìn bóng lưng của mẹ chồng, lặng lẽ nhẩm lại hai chữ “bài học.”