Tháng thứ ba sau khi trở thành người thực vật, phụ thân ta liền buộc ta cưới một nam nhân để “trừ tà”.
Nghe nói nam nhân kia không chỉ nho nhã, tuấn tú mà còn có đủ cả trai lẫn gái.
Theo lời phụ thân ta, đây là một bước đi hoàn hảo, “con rể và cháu ngoại đều đủ cả, không cần bận tâm thêm gì nữa.”
Ta tức đến mức đang bệnh liệt giường cũng giật mình ngồi dậy. Mở mắt ra nhìn về phía hai đứa nhỏ lao tới, ôm chặt lấy ta, miệng gọi một câu “mẫu thân.”
Ngay cả phu quân hời kia cũng tràn đầy yêu thương, nhìn ta mà gọi một tiếng “phu nhân.”
Không cần phải chịu cái đau chín tháng mười ngày mà đã được làm mẹ, ta có thể chấp nhận, vậy có thể giữ con mà bỏ cha không?