“Vì vậy, ta sẽ mặt dày ở lại đây, cho dù nàng có đuổi ta, ta cũng không đi.”
Ta lùi về phía sau, tim đập loạn nhịp.
Chàng đưa tay vuốt nhẹ đầu ta, rồi ngồi trở lại, kéo chân ta ra khỏi chăn, bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng.
Trong phòng im lặng, nghĩ lại chuyện vừa rồi, ta cảm thấy có chút xấu hổ:
“Khi phụ thân ta bắt ngươi về đây, tại sao ngươi không phản kháng?”
“Thực ra, nhạc phụ cũng không hẳn là bắt ta. Lúc đó cha con ta đang bị cướp giữa đường.”
Ta bật cười:
“Vậy nghĩa là ngươi từ ổ cướp này bị đưa đến một ổ cướp khác?”
Không bị cướp tiền, nhưng lại bị bắt người.
Tống Vô Vọng suy nghĩ một chút, rồi nói:
“Nàng nói vậy cũng đúng, nhưng ta cũng coi như gặp họa mà được phúc.”
Ta ngẩn người, tim bất giác nhảy một nhịp.
Tống Vô Vọng bỗng hỏi:
“Nàng đã bao giờ đến kinh thành chưa?”
Ta nhíu mày:
“Chưa, ta lớn lên ở Đài Thành, ăn ở trong quân doanh, nhưng ta từng bệnh nặng một lần, quên đi một số chuyện.”
Chàng gật đầu, không hỏi thêm nữa. Những ngón tay thon dài của chàng xoa bóp nhẹ nhàng lên chân ta. Ta ngừng một lúc, rồi hỏi chàng:
“Ngươi… tại sao lại đến Đài Thành?”
“Để tìm một người.”
Chàng nhìn ta bằng ánh mắt sâu thẳm. Ta hỏi chàng:
“Tìm được chưa?”
Chàng gật đầu:
“Tìm được rồi.”
“Ngươi tìm người ấy để làm gì?”
Ta hỏi bâng quơ, cảm thấy chàng hỏi ta nhiều, vậy ta cũng nên hỏi đôi chút về chàng.
“Để xin lỗi.”
Chàng nhìn ta:
“Nếu nàng ấy chịu tha thứ cho ta, ta sẽ làm bất cứ điều gì nàng ấy muốn.”
Ta thực sự bất ngờ, không biết chàng đã làm gì mà phải lặn lội đường xa từ Lỗ Nam đến Đài Thành để xin lỗi.
6
“Tướng quân, bên ngoài Lộc Nhi Quan phát hiện người Bắc Mạc, ước tính ít nhất hai nghìn người.”
Phó tướng Vương Nghị của ta tới báo cáo.
Ta đã nằm ba tháng, dưỡng bệnh thêm một tháng nữa, đến giọng nói cũng yếu đi. Lúc này tay ta ngứa ngáy, muốn thử sức một chút:
“Đi, gặp bọn chúng nào.”
Thái Tướng quân và phụ thân ta cùng ngăn cản:
“Thân thể con vừa mới khỏe, để người khác đi thay.”
“Nghe nói người đến là Lỗ Nhĩ Cách, ta nhất định phải đích thân đi một chuyến.”
Ta giơ tay gọi Vương Nghị:
“Mang trường đao của ta tới.”
Trường đao rơi vào tay ta, cảm giác nặng trĩu quen thuộc khiến tay ta chùng xuống. Ta lắc lư cây đao:
“Thật sự là công phu phải luyện hàng ngày, lâu không động tới, ngay cả binh khí cũng không quen thuộc nữa.”
Ta thay áo giáp, sải bước ra khỏi phủ. Trên đường đi, dân chúng gặp ta đều dừng lại chào hỏi.
“Cố tướng quân, người Bắc Mạc lại đến rồi, giờ này người đi đánh đuổi bọn chúng, về kịp ăn cơm trưa thôi.”
“Vương thẩm, thẩm đoán sai rồi, lần này ta sẽ về ăn sáng.”
Vương thẩm gật đầu lia lịa:
“Đúng đúng, về ăn sáng, Cố tướng quân ra tay thì đúng là vô địch rồi.”
Ta xoay người lên ngựa, ông lão bán đậu hoa bên đường đưa cho ta một bát:
“Uống một bát để lót dạ.”
Ta uống cạn, rồi đưa bát lại cho ông lão, đùa rằng:
“Hôm nay đậu hoa không ngon bằng lúc trước.”
“Thân thể tướng quân vừa mới khỏi, lão phu cố tình không bỏ nhiều muối.”
Ta bật cười, thúc ngựa phi nhanh về phía Lộc Nhi Quan.
Hai bên đường, dân chúng dừng lại vẫy chào, có người còn đùa giỡn, dặn ta nhẹ tay, đừng đánh chết Lỗ Nhĩ Cách, có người lại bảo sau khi mua xong rau sẽ cùng ta uống rượu mừng chiến thắng.
Ta đều đáp lại lời của bọn họ sau đó thì dẫn binh rời thành.
Ta và Lỗ Nhĩ Cách đã là người quen cũ, trong ba năm qua đã đối đầu nhau không dưới ba mươi lần.
Có lần hắn bị đánh đến tức điên, đứng trên lưng ngựa chửi rủa ta, ta chẳng hề sợ hãi mà giương cung bắn thẳng vào miệng hắn, hắn nói một câu, ta bắn một mũi tên.
Khóe miệng hắn bây giờ vẫn còn một vết sẹo.
Trận này chẳng có gì thú vị, vừa thấy ta, Lỗ Nhĩ Cách đã lớn tiếng chửi xui xẻo:
“Cố Trường Anh, ngươi quả thật là chưa chết, đúng là kẻ ác sống dai!”
“Có khi nhà ngươi chết sạch rồi thì ta vẫn sống khỏe đấy!”
Ta đáp lại.
Lỗ Nhĩ Cách không hứng thú đánh tiếp, sau hai khắc đã dẫn binh bỏ chạy.
“Đồ nhát gan!”
Ta thu đao lại giục ngựa quay về:
“Về nhà ăn sáng thôi.”
Cả đoàn người trở về thành. Dưới cổng thành, ta nghe thấy tiếng gọi “mẫu thân” từ trên thành. Ngẩng đầu lên, ta thấy Vô Ưu và Vô Lự đang ngồi trên thành, vẫy tay chào ta.
Tống Vô Vọng đứng phía sau bọn trẻ, cũng nhìn ta một cách đăm chiêu.
“Tướng quân.”
Vương Nghị cười “hì hì” chọc ghẹo ta:
“Phu quân và con ngài thật sự rất thích ngài, nhất là phu quân, ánh mắt thâm tình viết rõ trên mặt rồi.”
Ta trừng mắt nhìn hắn.
“Thật đấy, lúc ngài đánh trận dưới thành, phu quân của ngài nhìn ngài chăm chú không chớp mắt, nếu không phải thích ngài thì là gì?”
“Ha! Người đàn ông thích tướng quân của chúng ta, không phải người bình thường đâu!”
Một phó tướng khác cũng cười nói theo.
Cái đám này! Ta đá hai người họ, rồi cưỡi ngựa tiến vào thành.
Vô Ưu và Vô Lự chạy tới, ta mỗi tay ôm một đứa phi lên ngựa, hai đứa nhỏ vui mừng nhảy nhót như hai con chim nhỏ.
Tống Vô Vọng cầm cương ngựa giúp ta, mỉm cười nói:
“Lỗ Nhĩ Cách lần này đến là để thăm dò sống chết của nàng sao?”
“Ừ, kẻ thù lâu năm, mong ước lớn nhất của hắn là giết ta.”
Tống Vô Vọng cười khẽ:
“Hôm nay nhìn cách các ngươi giao đấu, có lẽ ước nguyện đó cả đời hắn cũng không thực hiện được.”
Ta bật cười.
Tống Vô Vọng bỗng ngẩng đầu nhìn ta, ta hơi khựng lại, ngừng cười:
“Sao vậy?”
“Trường Anh, nàng có vui không?”
“Cái gì?”
Ta nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn gọi ta là Trường Anh. Hơn nữa, giọng điệu rất kỳ lạ, như có chút thất vọng, lại pha lẫn cảm giác an ủi.
“Không có gì, chỉ là cảm thán một chút thôi. Phải rồi… Ngày mai là ngày ba tháng ba, dạy học sẽ có lễ phơi sách, nàng có muốn đến xem không?”
“Được thôi, nhân tiện xem Tống tiên sinh của chúng ta nhậm chức mới sẽ đốt lên ba ngọn lửa thế nào.”
“Rất mong Cố tướng quân oai phong lẫm liệt, vạn dân kính ngưỡng giúp đỡ chỉ giáo.”
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ!”
Đài Thành không lớn, trường học trước đây chỉ có mười mấy đứa trẻ theo học, và chỉ có một thầy giáo. Sau khi Tống Vô Vọng nhậm chức, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, chàng đã chấn chỉnh lại trường học.
Số lượng học sinh từ mười mấy tăng lên thành hơn sáu mươi, số thầy giáo từ một người thành bảy người, tất cả đều là cử nhân.
“Tống Vô Vọng.”
Ta nhìn những phu tử kia, ai cũng còn trẻ, hơn nữa đều là những người tuấn tú, phong nhã mà đầu đầy thắc mắc:
“Ngươi tìm đâu ra nhiều phu tử trẻ thế này? Hứa cho họ bao nhiêu tiền bạc rồi? Hay là ngươi cũng bắt họ về?”
Đài Thành là vùng xa xôi, rất ít người đọc sách chịu đến. Nếu có, thường chỉ là những kẻ thi cử không thành, tâm trạng thất vọng, già cỗi.
Những cử nhân trẻ tuổi thế này, lần đầu tiên ta thấy.
“Không bắt cũng chẳng ép buộc, họ đều tự nguyện cả!”
Tống Vô Vọng cười đáp.
Những thanh niên trẻ tuổi tiền đồ xán lạn kia không đi thi khoa cử mà lại chạy đến Đài Thành – vùng đất nghèo nàn này để dạy học, hơn nữa không được trả tiền.
“Trên đời này, người tốt vẫn còn nhiều.” Tống Vô Vọng nói.
Ta lại thấy khó mà tin nổi một chữ.
“Cố tướng quân?”
Một thư sinh mặc áo trắng, tên là Từ Nhất Ninh, phe phẩy quạt tiến lại gần:
“Cố tướng quân, đã lâu không gặp, trông người ngày càng… tốt hơn.”
Ta chắp tay đáp lễ:
“Chúng ta từng gặp qua sao?”
“Không, không, chỉ là ta muốn bắt chuyện thôi.”
Từ Nhất Ninh cười hì hì, vẻ mặt lộ rõ sự ngượng ngùng.
Sau khi hắn đi, ta quay sang hỏi Tống Vô Vọng:
“Ngươi chắc họ sẽ dạy học đàng hoàng chứ? Sao ta thấy người này có vẻ nhẹ dạ quá?”
Tống Vô Vọng cười lớn, ghé sát tai ta nói:
“Nếu không dạy tốt, nàng cứ lôi hắn vào quân doanh làm lính tiên phong.”
Ta gật đầu:
“Có lý, để hắn làm lính chạy trước.”