Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàng Đế Dâng ta cho Vương Gia - Full Chương 10: Hoàng Đế Dâng ta cho Vương gia

Chương 10: Hoàng Đế Dâng ta cho Vương gia

6:06 chiều – 20/05/2024

“Bổn cung đứng ở đây đợi các người, thật sự muốn lấy tính mạng của bổn cung thì lên đây. Năm đó gặp thiên tai, Hoàng Đế bị hành thích, bổn cung cũng giết hai mươi tên tử sĩ đấy, toàn bộ đều là một kiếm chém đứt họng đấy!”

Thật sự là dùng binh khí chém người chết? Ở bên dưới lại không có ai dám đứng lên.

“Các người cũng không nghĩ xem bổn cung đường đường là con gái của tướng quân khai quốc, tại sao lại hẹn hò với nam tử khác trong Ngự Hoa Viên? Chuyện này truyền ra ngoài không phải là để người khác nắm thóp hay sao?”

“Chẳng lẽ không phải ngươi bản tính dâm loạn ư?”

Phu nhân kia lại đứng ra nói.

“Bổn cung đã ngồi ở vị trí Hoàng quý phi, làm chuyện kia nhẹ thì bị người đời mắng nhiếc, nặng thì lưu danh sử sách. Bổn cung hà tất phải như vậy. Các người đã từng nghĩ chưa?”

“Mọi người đừng ở đây nghe nàng ta xảo biện. Nàng ta đang rửa sạch tội danh của mình.”

Đường Quả nghe vậy thì cười nhẹ.

“Ta thấy cách ăn mặc của ngươi không giống người nhà bình thường, như vậy chắc là phu nhân trong nhà quan viên nào đó. Nhưng cùng là nữ tử lại không dung thứ cho bổn cung, là vì ngươi không ưa sự phóng khoáng của bổn cung, hoặc là không nhịn được việc bổn cung không quan tâm tới lời chỉ trỏ của thế gian. Nhưng sau này các người còn nhiều thứ không thể thấy hơn. Bổn cung nếu đã đứng ở đây thì không sợ các người mắng chửi.”

Đám dân thường ngơ ngác. Trước giờ nữ nhân bị họ mắng vài câu, có người có thể diện thì về nhà tự vẫn, người tức giận thì tự vẫn ngay tại chỗ. Nhưng Hoàng quý phi không chỉ không tức giận mà còn có thể vừa cười, vừa nói cho họ câm nín.

Đến lúc này hoàng đế vội chạy tới. Hắn chưa từng nghĩ Đường Quả sẽ có bộ mặt này. So với nữ tử thế gian, nàng quá khác biệt, nàng có suy nghĩ và sự kiên định của bản thân, cũng có sự tự tin phóng khoáng. Chính nữ tử không giống người khác như vậy lại bị hắn đích thân đẩy cho người khác.

Sau khi thấy hoàng đế tới, Hoàng quý phi càng ngông cuồng hơn.

“Hoàng đế của các người tới rồi đấy! Lấy thành ý muốn ép chết ta của các người ra đi! Huyết tẩy cung môn, cầm kiếm tự vẫn, có thể bắt đầu màn biểu diễn của các người rồi! Có lẽ Hoàng thượng sẽ vì cái chết của các người mà giết ta cũng không chừng.”

Hiên Viên Mặc lê từng bước nặng nhọc, vừa muốn đi tới bên Đường Quả thì lại nhìn thấy Hiên Viên Diệt đã bước đến kéo Đường Quả lại, ham muốn chiếm hữu bá đạo đấy khiến Hoàng thượng nhất thời ngừng bước.

Điêu dân dưới thành lại như sét đánh ngang tai. Nam tử đầu tiên xuất hiện lại giống hệt với hoàng đế. Nhưng dù chuyện có chút kỳ lạ nhưng mấy quan viên vẫn nhảy ra nói.

“Nếu hoàng đế bằng lòng xử tử Hoàng quý phi, thần thậm chí có thể tự vẫn tại chỗ để tạ thiên ân.”

Một quan viên khác phối hợp.

“Nếu Hoàng quý phi thành công làm gương cho nữ tử trong thiên hạ, vậy thì thiên hạ sẽ đại loạn.”

Một màn ngôn luận vô cùng hoang đường. Đây rốt cuộc là thời đại chó má gì, lại cho đám nam nhân nạp tiểu thiếp đi tới thanh lâu, còn nữ tử bọn họ chỉ cần làm ra chút chuyện quá giới hạn thì đám người này hận không thể lập tức dùng nước bọt dìm chết họ.

“Một đám lão già bất tử các người sợ rồi chứ gì? Sợ ta làm gương cho nữ tử thiên hạ, sợ họ sau này sẽ có suy nghĩ riêng không dễ khống chế. Hơn nữa nếu ngươi muốn tự vẫn thì ra tay đi! Nếu ngươi thật sự ra tay thì bổn cung sẽ giúp ngươi chăm sóc già trẻ trong nhà, ngươi thấy sao?”

Quan viên kia đỏ mặt tía tai, thật sự không thể ra tay, nhưng cũng lại không nói được gì.

Không quan tâm tới đám quan viên cướp lời, Đường Quả hỏi thẳng:

“Hoàng thượng, người nói rõ lập trường của mình đi. Là muốn xử tử bổn cung hay là thế nào?”

Hiên Viên Mặc trầm mặc hồi lâu.

“Trẫm sẽ không giết Hoàng quý phi. Các người nếu muốn tự vẫn thì tự vẫn, muốn đâm đầu vào cổng thành thì cứ làm đi.”

Nghe vậy bách tính quan viên dưới thành triệt để bùng nổ, cũng không biết Hoàng quý phi này rốt cuộc có yêu pháp gì lại khiến Hoàng thượng mê đắm tới mức quên mất cả luân thường đạo lý như vậy.

Lúc này, Đường Quả mới giải đáp thắc mắc của mọi người.

“Hoàng đế của các người không dám giết ta đâu. Dù sao nam nhân kia của ta cũng là người đích thân tặng. Người đàn ông này tên là Hiên Viên Diệt, là huynh trưởng sinh đôi cùng cha cùng mẹ với hoàng đế, cũng là nam nhân duy nhất của bổn cung cho tới giờ.”

Lời vừa nói ra đã khiến tam quan của mọi người sụp đổ. Họ theo bản năng nhìn về phía Hoàng thượng tìm đáp án, nhưng hoàng đế lại chỉ trầm ngâm không phản bác.

“Vì hoàng đế của các người không thích bổn cung, lại ngại quyền uy của Đường tướng quân, không thể không thị tẩm ta. Vì vậy đích thân đưa nam nhân tới cho ta.”

“Toàn thiên hạ đều biết bổn cung được sủng ái, nhưng các người có biết mỗi ngày người thị tẩm cùng ta căn bản không phải là Hoàng thượng đạo mạo của các người không?”

Hiên Viên Mặc chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc. Có lẽ hôm nay mới là trái đắng của hắn, nàng không quan tâm tới danh dự, tính mạng cũng phải nói cho bách tính biết hết.

Sau đó, hắn nhắm mắt lại, tất cả mọi việc bây giờ đều do một tay hắn làm ra, nàng hận hắn còn tốt hơn là không để ý tới hắn.

Đường Quả nhìn hoàng đế giải thích tiếp.

“Thật ra ngày đầu ta đã nhận ra A Diệt không phải là hoàng đế. Nhưng lúc đó trong lòng ta vẫn còn ôm mộng tưởng, hy vọng Hiên Viên Mặc có thể hồi tâm chuyển ý, nhưng cho dù nhẫn nại và si tình tới đâu cũng sẽ có ngày sức cùng lực kiệt.”

“Hơn nữa, nam nhân trước mắt lại đáng yêu chu đáo như vậy, ngày mưa nào cũng xoa đầu gối cho ta. Trời lạnh sẽ tới hỏi han, vô cùng ấm áp.”

So với hoàng đế lạnh lùng vô tình, nàng chỉ biết được yêu một người dịu dàng như A Diệt ai mà không thích, điều này cũng khiến nàng dần quên đi hoàng đế lạnh lùng ích kỷ này.

“Các người có thể mắng nhiếc thoải mái, là Hiên Viên Mặc hắn tự mình đội mũ xanh. Nếu hắn đã thích như vậy thì bổn cung sẽ cho hắn đội cả đời.”

Quan viên không khỏi nhìn về phía hoàng đế, hy vọng có thể nhìn thấy chút tức giận hoặc là căm phẫn. Thế nhưng hoàng đế lại trầm mặc không nói. Tuy chịu sự chỉ trích của Hoàng quý phi nhưng bọn họ cũng không quan tâm thật giả.

“Nếu Hoàng quý phi đã làm tới mức cực đoan như vậy, thì nhất định phải xử tử làm gương. Nếu không tất cả nữ tử sẽ học theo, vậy thì Thiên Tần quốc này nhất định sẽ loạn.”

Chỉ có cái chết của nàng mới che đậy được sự ngu muội của họ.

Đối với lời của đại thần, Đường Quả chỉ cười nhẹ, rất nhanh chúng sẽ chủ động im miệng thôi.

Lúc này một khoái mã phi tới, cả hoàng thành bất giác bị quân đội bao vây rồi.

Phải biết Thiên Tần là bá chủ của đại lục này, nhưng lại bị tấn công vào Hoàng thành mà không có chút động tĩnh nào. Tiếng vó ngựa vang trời tới gần, một lão tướng cưỡi ngựa dần dần hiện rõ.

“Quả Nhi chịu tủi nhục rồi! Cha tới chống lưng cho con đây! Sau này thiên hạ không còn kẻ nào dám bắt nạt Quả Nhi của ta nữa.”

Giọng nói quen thuộc khiến văn võ bá quan run rẩy, thế mà lại là Đường tướng quân? Nhưng ông ấy không phải đã bị hại chết trên chiến trường rồi sao?

Đường Quả ở xa gọi một tiếng: “Phụ thân!”

Dáng vẻ ngoan ngoãn khác hẳn với dáng vẻ khoa trương vừa rồi. Hiên Viên Diệt cũng mặc kệ ánh mắt người đời, ôm Đường Quả nhảy từ trên tầng thành xuống, sau đó cung kính hành lễ:

“Bái kiến nhạc phụ đại nhân!”

Đường tướng quân đương nhiên không vui vẻ gì. Vốn dĩ đã chấp nhận sự thật con gái nhà mình bị Hoàng thượng lấy mất, không ngờ lại mọc ra một tên tự xưng đã chiếm được con gái của mình.

Tuy nhiên, khi quay đầu nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng, tươi cười của con gái, ông cũng an lòng. Ông chiến đấu khổ sở nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể để con gái theo đuổi cuộc sống của riêng mình rồi.

Ông yêu thương xoa đầu cô.

“Đi làm chuyện mà con muốn làm đi. Giờ cha đã có thể làm chỗ dựa vững chắc cho con rồi.”

Lời này vừa nói bách tính xung quanh liền không chịu nổi. Từng là chiến thần của đế quốc, giờ lại vì con gái mà tạo phản.

“Tạo phản à? Vương triều Đại Đường ta còn không thèm một Thiên Tần nhỏ nhoi của các người.”

Ngữ khí khoa trương khiến mọi người không khỏi nhìn, quân cờ lại thêu một chữ Đường.

“Đường mỗ không thẹn với bách tính, không thẹn với Thiên Tần các người nhưng hoàng thất Hiên Viên của các người có xứng với Đường gia ta không?”

Đường phụ tức giận nhìn cẩu hoàng đế.

“Hôm nay ta sẽ để lời ở đây. Nếu Quả Nhi ở Thiên Tần chịu thêm chút tủi nhục nào, các người cứ đợi quân đội sắt của Đại Đường ta san bằng Thiên Tần đi!”

Nói rồi cười lạnh nhìn về phía đám tiểu thư công tử chọc gậy bánh xe.

“Quả Nhi của ta là công chúa duy nhất của Đại Đường, thân phận của nó cao quý hơn bất cứ ai. Rốt cuộc ai cho các người dũng khí dám đứng ra mắng nhiếc nó, bước ra để bổn đế xem xem!”

Nói tới đây, Đường phụ dường như vẫn cảm thấy chưa hả giận, ông giơ tay vung về phía trước. Chớp mắt tiếng nổ vang lên, từng quả pháo không thuộc về thời đại này bắn vào chân tường. Trong chớp mắt đã phá ra một cái lỗ lớn. Bách tính đứng gần bị đánh bay ra ngoài, bị dọa sợ chạy tán loạn.

Hóa ra bức vẽ lúc đầu Đường Quả đưa cho cha chính là đại sát khí, có thể khai thiên lập địa này.

Hiên Viên Diệt xúc động cầm tay Đường Quả. Lúc đầu hắn nhìn thấy bức tranh đã cảm thấy không tầm thường nhưng không ngờ nó lại đáng sợ tới vậy.

“Là một con dân của Thiên Tần quốc, đối với pháo đại ly này chẳng lẽ chàng không sợ à?”

Đường Quả cười hi hi trêu A Diệt, nhưng không ngờ hắn lại mặt dày không kém gì năm xưa.

“Nếu đã gả cho Quả Nhi, vậy thì ta chính là nam nhân của công chúa Đại Đường, tại sao ta lại phải sợ?”

Dáng vẻ cún con này khiến Đường phụ nghiến răng nghiến lợi. Trước mặt bao nhiêu người còn lôi kéo con gái của mình, nhưng may là hắn thật lòng với con gái. Người làm cha như ông cực khổ nhiều năm như vậy, không phải chỉ để con gái vui vẻ thôi sao?

Lúc này tiếng chất vấn nhức tai từ trong bách tính vang lên:

“Đường tướng quân một đời trung liệt, tại sao lại làm việc phản quốc như vậy?”

Vừa nghe thấy Đường phụ đã nổi trận lôi đình. Không nói tới việc nếu không có ông ấy thì đã không có Thiên Tần lúc này. Hiên Viên Mặc vì một đáp ứng nhỏ nhoi lại muốn đổ tội thông địch phản quốc lên đầu ông.

Ông vung tay bảo thuộc hạ đưa hai người tới. Hai người này chính là kẻ năm đó phụng chỉ tới ám hại Đường phụ. Nếu không phải lúc đó Quả Nhi của ông thông minh thì đã khiến hai cha con vạn kiếp bất phục.

Bạn đang đọc truyện tại toptruyenn.net ! Chúng mình đặt quảng cáo để duy trì team dịch, mong các bạn đọc thông cảm và ủng hộ !

Đám người nhận được ân huệ của nhà họ Đường, giờ lại quay lưng hắt nước bẩn lên người Quả Nhi, có ai nghĩ tới nỗi khổ của nó, có từng nghĩ tới là ai đã tạo nên tất cả mọi chuyện.

Sau đó, ông đi tới trước mặt hắn.

“Phụ tử nhà họ An vì năm đó để An Ngưng Hương lên ngôi Hoàng hậu, nửa đường ám sát hoàng đế để An Ngưng Hương cứu giá lập công, cuối cùng thành công để nữ nhân này trở thành Hoàng hậu.”

Hiên Viên Mặc vẫn luôn trầm mặc lúc này mới ngẩng đầu lên. Hắn muốn xác định xem An Ngưng Hương có biết chuyện này không?

“Bẩm bệ hạ, An Ngưng Hương biết chuyện.”

Hiên Viên Mặc tái mặt lùi về phía sau, ánh mắt cũng mất đi tia sáng, hóa ra người đó cũng không thuần túy yêu hắn, mà người yêu thương hắn nhất lại bị hắn đẩy đi.

Cuối cùng chuyện hôm đó hoàng đế mất hết thể diện, tất cả mọi người đều giữ kín như bưng. Cuối cùng Đường Quả vẫn được mọi người gọi là Hoàng quý phi. Có câu con nào cha nấy, Đường phụ khoa trương xây lên một quý phi lâu ở trong cung để bách quan trơ mắt nhìn con gái sống trong cung. Những miệng pháo ở ngoài hoàng cung được xếp ngay ngắn nên cũng không ai dám có nửa lời phản kháng.

Bách Tính dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại khinh bỉ những điều hoàng đế đã làm, ngược lại đánh giá cao Hoàng quý phi. Rất nhiều nữ tử đối diện với sự bất công thì không nhịn nhục nữa.

Hôm đó Đường Quả đang đi dạo trong hoàng thành thì vừa hay gặp một nữ tử bị ohu quân đánh đập. Nữ tử cũng nhận ra Đường Quả.

“Hoàng quý phi cứu dân phụ với!”

Hóa ra phu quân nàng ta quanh năm chơi bài. Nếu vận khí không may thì sẽ trút giận lên người thê tử.

Trước giờ nàng đã nghe quen những lời khuyên nhủ như: “Tới khi nàng sinh con sẽ tốt thôi! Tới khi làm mẹ chồng thì sẽ ổn thôi!”

Thế nhưng cách làm của Hoàng quý phi đã khiến nàng tỉnh ngộ. Tiền nàng cực khổ kiếm được tại sao lại phải đưa cho phu quân đi cờ bạc? Tại sao lại phải chịu đựng cuộc sống kém người một bậc? Chỉ vì nàng là thê tử của hắn thì nàng sẽ phải nhịn nhục sự vô lại và bạo lực của hắn sao?

Hoàng quý phi xua tay.

“Dù nhiều năm làm việc nặng không được đẹp nhưng đôi tay này cũng đủ để nuôi sống ta và con gái. Ta muốn xin nương nương làm chủ cho, ta không cần nam nhân này nữa.”

Lúc này nữ nhân vô cùng kiên định. So với nữ tử của thời đại này lại tươi mới hơn nhiều.

Đường Quả cười đỡ nàng lên. Nàng không chỉ giúp đỡ nàng ấy hòa ly, mà còn để nàng sống một cuộc sống ai cũng ngưỡng mộ. Sau đó nàng ấy thật sự không chỉ rời khỏi con quỷ hút máu kia, mà trong mấy năm ngắn ngủi đã trở thành bà chủ phường nhuộm, thậm chí còn thuê rất nhiều hộ vệ, ngày nào cũng ở bên bảo vệ.

“Hoàng quý phi.”

Ba chữ này dần trở thành truyền kỳ, càng thấu hiểu sẽ càng khiến người khác bái phục. Sau đó nữ tử của Thiên Tần quốc thật sự đã đứng lên, dù là dân thường hay là đại quan cũng dần tôn trọng thê tử trong nhà.

Cứ như vậy nhiều năm trôi qua, dung nhan của Hoàng quý phi vẫn như xưa, tình cảm với Hiên Viên Diệt dính người cũng ngày càng tốt, thế nhưng bệnh ở chân của nàng ngày càng nặng. Thậm chí còn không bằng hoàng đế Đại Đường lớn tuổi.

Lúc này, trong lòng mọi người cũng hiểu Hoàng quý phi sợ là không còn sống được bao lâu.

“A Diệt, chúng ta về vương triều Đại Đường đi! Ta không muốn ở đây nữa!”

Tin Đường Quả muốn rời đi không nói với ai, tới khi mấy tỷ muội đuổi tới chỉ đành ngậm ngùi nhìn bóng lưng trong xe. Mấy người nước mắt như mưa, khó chấp nhận chuyện Đường Quả không từ mà biệt. Những năm này là Đường Quả cho họ cuộc đời thứ hai, để họ hiểu nữ nhân khi rời khỏi nam nhân cũng có thể sống rất tốt.

Đường Quả ở trên xe vén rèm lên, dung nhan tuyệt mỹ dường như không phai sắc chút nào. Sở dĩ nàng lựa chọn rời đi âm thầm như vậy chính là để tiểu thái tử tương lai không làm khó họ.

Ngày Hoàng quý phi rời đi, hoàng đế lần đầu đi tới quý phi lâu của Đường Quả. Hắn muốn tìm kiếm những dấu vết chứng minh nàng đã từng ở đây.

Vừa bước vào, túi thơm dưới đất đã khiến hắn chú ý tới. Hắn cầm túi thơm lên suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà bật khóc.

“Đây là túi thơm nàng ấy làm cho Trẫm, các người xem đây là đích thân nàng ấy tặng cho Trẫm. Nếu Trẫm có thể phát hiện ra sớm hơn thì có phải nàng ấy sẽ không rời đi không?”

Hôm sau Hoàng đế truyền ngôi cho tiểu thái tử mới tám tuổi. Nghe nói sau đó Hoàng đế ngày nào cũng ở trong quý phi lâu cầm một túi thơm vừa khóc vừa cười.

“Mẫu hậu, Hoàng quý phi thật sự không về nữa ư?”

An Ngưng Hương nhìn về Đại Đường ở phương xa.

“Không đâu! Nơi đây đã không còn đáng để nàng ấy lưu luyến nữa rồi!”