Ngày ta tròn 15 tuổi, đại tỷ ta bị phu quân bỏ.
Quản gia phủ Thừa Ân Hầu cầm tờ hưu thư, đi quanh thành ba vòng cho dân chúng xem.
Chưa đầy nửa ngày, khắp thành đã đồn ầm lên, nói rằng đại tỷ ta bất hiếu với cha mẹ, không có con, hay ghen tuông, mới chỉ gả về phủ Thừa Ân Hầu ba năm mà đã làm cho phủ không ngày nào yên ổn.
Đại tỷ ta tìm một sợi dây trắng, muốn tự vẫn, nhưng khi nhìn đến ta, nàng không đành lòng bỏ lại tiểu muội, bèn quay người vào từ đường, quỳ mãi không đứng dậy.
Ta dẹp bỏ lễ trưởng thành của mình, ngồi giữa sân suy nghĩ rất lâu.
Đến tận khi trời sắp tối, ta đã thông suốt.
Ta tháo chiếc trâm cài mới toanh, dẫn con tuấn mã bạch sắc tên là Cô Tinh từ chuồng ngựa ra.
Con ngựa trắng như tuyết ấy lao nhanh như tia chớp, từ kinh thành chạy về phía Bắc.
Một lần đi là chín năm.
Trong chín năm ấy, ta tung hoành khắp biên cương, quân đội nhà họ Hàn vốn dĩ sắp suy tàn từng bước lớn mạnh, chức quan và danh tiếng của ta cũng ngày càng thăng tiến.
Năm hai mươi ba tuổi, ta được phong là Trấn Quốc Đại tướng quân, hưởng tước vị cha truyền con nối.
Hoàng đế bảo ta hồi kinh.
Ta dẫn ba vạn kỵ binh giáp sắt chỉnh tề trở về.
Chỉ là, ta đã làm chuyện trái với giáo huấn của tổ tiên được truyền từ đời này sang đời khác.
Ta tạo phản rồi…