Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MINH QUÂN 3 THẾ HỆ Chương 4 MINH QUÂN 3 THẾ HỆ

Chương 4 MINH QUÂN 3 THẾ HỆ

3:21 chiều – 09/10/2024

04

Lời vừa dứt, đội quân Hàn gia được huấn luyện nghiêm chỉnh lập tức xông vào ngự thư phòng, gươm đao đặt lên vai hoàng đế.

Trong khoảnh khắc, tiếng đao kiếm va chạm vang lên tứ phía, mùi máu tanh bắt đầu lan tỏa.

Ta không để ý đến những lời mắng chửi của hoàng đế, mà tiếp tục chăm chú viết.

Chỉ trong một chén trà, một tờ hưu vị văn chân thành đã được hoàn thành, và tỷ tỷ của ta cũng đã được con tuấn mã Cô Tinh của ta đưa vào hoàng cung.

Ta và tỷ tỷ nhìn nhau từ xa.

Ta thấy tỷ ấy đã gầy đi rất nhiều, không còn chút linh khí ôn nhu kiên cường của thuở thiếu thời, thay vào đó là mùi khói hương nồng đậm làm nghẹt thở.

Tỷ tỷ nhìn ta, thấy ta đã cường tráng hơn nhiều, không còn sự ngông cuồng bướng bỉnh của một thiếu nữ, thay vào đó là vết sẹo dài nơi cổ mà chiếc áo không thể che giấu.

Tỷ ấy nghiêng đầu tránh đi, không đành lòng nhìn thêm, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống như chuỗi hạt ngọc bị đứt dây, từng giọt từng giọt lăn dài.

Ta nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ trên mắt tỷ ấy, nói với nàng:

“Tỷ, ta đã nên người rồi, từ nay về sau, cuộc sống của chúng ta sẽ chỉ toàn niềm vui thôi.”

Tỷ tỷ khóc càng dữ dội, ta gỡ nhẹ những móng tay mà tỷ đã cào vào lòng bàn tay mình, từng chút từng chút vỗ lưng giúp nàng trấn tĩnh lại.

Trong suốt chín năm, ban đầu nàng sợ làm mất mặt Hàn gia, nên ở từ đường cầu xin liệt tổ liệt tông tha thứ.

Sau đó vì lo lắng ta ngoài chiến trận liều mạng, nên nàng quỳ trước Phật tổ dâng hương khấn vái.

Dù chín năm không gặp, nhưng lòng của hai tỷ muội ta vẫn luôn kết nối chặt chẽ.

Ta lệnh cho binh sĩ “mời” văn võ bá quan đến đây, để vạch ra một dấu chấm hết cho những gì Hàn gia ta đã trải qua trong suốt thời gian qua.

Trời cao trong xanh, ánh dương sáng rọi. Tên hoàng đế khốn kiếp thoái vị, ta lên ngôi.

Trên đại điện, ta đích thân cầm thanh kiếm dài, đứng sau tên hoàng đế, từng nhát từng nhát đâm vào người hắn, ép hắn phải chuyên tâm đọc từng chữ trong hưu vị văn.

“Trẫm không phải là minh quân, chỉ biết đánh chiếm khắp nơi, đàn áp trung thần.”

Mới đọc được vài chữ, hắn đã không chịu đọc tiếp.

Ta không vội, ta có dư thời gian và kiên nhẫn để chơi trò tiêu hao với hắn.

Đám văn võ đại thần kẻ thì run rẩy sợ hãi, kẻ thì bất chấp mạng sống mà mắng ta là loạn thần tặc tử, cũng phải chờ đợi theo.

Ta cắt một miếng thịt đùi của tên hoàng đế khốn kiếp, hỏi hắn xem muốn thưởng miếng thịt này cho vị đại thần nào vừa mới nói năng xằng bậy?

Hoàng đế không đáp, ngược lại, hắn mắng ta, mắng cha mẹ ta, mắng cả tổ tiên mười tám đời nhà ta.

Vì thế ta túm lấy một trong những kẻ còn lại của tổ tiên hắn – chính là Thừa Ân Hầu, người cữu cữu ruột của hắn. Thế là ta bóp chặt cằm Thừa Ân Hầu, định ép ông ta nuốt miếng thịt.

Hoàng đế thét lên một tiếng thảm thiết, giả vờ ngất xỉu, còn Thừa Ân Hầu thì lăn lộn bò trốn vào giữa đám đông.

Tỷ tỷ cẩn thận giao chuỗi hạt đã khai quang của mình cho cung nữ giữ giúp, rồi nàng bất ngờ bộc phát, rút thanh đao bên hông tiểu binh, lao thẳng đến chỗ Thừa Ân Hầu.

“Hầu gia, ngài sợ gì?”

Đôi mắt vốn ôn hòa của tỷ bùng lên sự hận thù mãnh liệt, cuối cùng nàng cũng đã trút hết cảm xúc ra ngoài.

Ngay tại đại điện này, trước mặt những kẻ đã từng chế giễu nàng, tỷ tỷ ta một nhát chém đứt tay của Thừa Ân Hầu.

Máu phun ra như suối, Thừa Ân Hầu sợ đến mức quên cả thét lên, chỉ còn lại thân người đang run rẩy như chiếc lá bị gió thổi.

Tỷ tỷ càng tức giận, nhớ lại ba năm làm dâu nhà hắn, càng cảm thấy đó.mới chinh là một trò cười lớn.

Năm đầu, ai nấy đối xử với nàng như con gái ruột.

Năm thứ hai, phụ thân qua đời, mọi người giữ khoảng cách, chờ xem tình hình.

Năm thứ ba, các đại bá đại thúc đại thảm của ta đều hy sinh, mọi người bắt đầu coi nàng như cỏ rác mà chà đạp.

Nàng không dám kể với muội muội, chỉ có thể tự mình gánh chịu, nhưng càng nhẫn nhịn thì gia đình Thừa Ân Hầu càng lấn tới.

Thế tử liên tiếp đón về bốn, năm người thiếp, còn ép buộc người thê tử danh chính ngôn thuận của mình phải tự tay hầu hạ cô nàng Yên nhi, người được hắn sủng ái nhất.

Mẹ chồng bắt nàng học hát như một con hát, trong sinh nhật của tiểu cô nhà chồng, nàng phải lên sân khấu đóng vai hề và thấp hèn đi xin tiền thưởng.

Thừa Ân Hầu coi nàng như một kẻ ăn xin, cả gia đình hắn ngồi trong nhà ăn uống no say, còn nàng phải quỳ giữa sân, cầm chiếc bát vỡ đựng cơm thiu, còn phải tạ ơn cảm kích.

Bao nhiêu sự nhục nhã, nàng đều đã nhẫn nhịn.

Trong suốt chín năm, tỷ tỷ chỉ dùng lưỡi gươm ký ức để từng nhát từng nhát cắt vào trái tim đã đầy vết thương của mình, khiến tâm hồn vốn đã rách nát lại càng thêm tàn tạ.

Và hôm nay, tỷ nhìn đứa muội muội mà mình nâng niu như bảo vật dẫn theo đội quân thiết kỵ xông vào kinh thành, trước mặt bao người, đòi lại công lý cho Hàn gia và chính bản thân nàng.

Tỷ tỷ ta không muốn nhẫn nhịn nữa, chỉ muốn dùng lưỡi kiếm trong tay để lũ hèn hạ này tự nếm lấy hậu quả.

Ánh sáng lạnh lướt qua, cây trâm trên đầu Thừa Ân Hầu rơi xuống đất, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Mũi kiếm từ vết thương mới cắt trên người Thừa Ân Hầu chậm rãi kéo lên, tỷ nói:

“Máu của người thân ruột thịt, là liều thuốc tốt nhất để trị chứng giả vờ ngất.”

Ta tất nhiên tin điều đó, vì tỷ là tỷ tỷ của ta, những gì tỷ ấy nói đều là chân lý. Thế là ta túm lấy cổ áo của Thừa Ân Hầu, dễ dàng nhấc bổng lão già đã ngoài sáu mươi tuổi này lên.

Thừa Ân Hầu giãy giụa đôi chân ngắn, cố gắng phản kháng.

Ta lặng lẽ bẻ gãy hai chiếc chân già nua không yên phận ấy, rồi nắm lấy cánh tay của Thừa Ân Hầu, định nhét vào miệng hoàng đế.

Mọi người đều có thể thấy sự nghiêm túc trong ánh mắt ta, đến cả Thừa Ân Hầu ngu ngốc cũng nhận ra điều đó.

Để giữ mạng sống, lão liền túm lấy cổ áo của hoàng đế mà lắc mạnh. Cái đầu của hoàng đế lắc qua lắc lại, nhưng nhất quyết không mở mắt.

Tỷ tỷ lại vung thêm một nhát kiếm lên cánh tay của Thừa Ân Hầu, khiến lão hoảng sợ đến mức lập tức tát vào mặt hoàng đế, hết bên trái rồi lại bên phải.

Ngày trước, hai  người thân thiết bao nhiêu, giờ đứng trước ranh giới sống chết, ai nấy cũng chỉ biết đẩy người khác ra hy sinh.

Ngay khi nhận cú tát đầu tiên, tên hoàng đế khốn kiếp liền ngừng giả vờ, nhưng cú sốc khi bị chính cữu cữu ruột đánh khiến hắn phải đợi đến cú tát thứ tám mới hoàn hồn.

Hắn run rẩy chỉ vào Thừa Ân Hầu, tức đến mức thở không ra hơi:

“Đồ khốn nạn! Trẫm là hoàng đế, ngươi dám gan to tày trời như vậy! Thị vệ đâu? Người đâu, lôi hắn ra chém đầu cho trẫm!”

Hắn gọi mãi, nhưng chẳng ai đáp lại.

Hoàng đế lúc này mới nhận ra thực tế, trong mắt lóe lên tia điên loạn, bất ngờ lao tới, tự tay bóp cổ Thừa Ân Hầu.

Từng nhát, từng nhát, lực càng lúc càng mạnh, khiến khuôn mặt của Thừa Ân Hầu đỏ bừng, hai tay cố gắng đẩy hoàng đế ra nhưng không thể chống lại sức mạnh của hắn.

Chẳng bao lâu sau, hai chân Thừa Ân Hầu duỗi thẳng, đôi mắt trợn trừng mà chết.

Các quan văn võ chưa từng chứng kiến cảnh tượng hoang đường và man rợ như thế này, có kẻ nôn khan, có vài người lớn tuổi thậm chí ngất xỉu vì sợ hãi.

Nhưng ta chưa ra lệnh, lính canh ngoài điện tuyệt đối không cho bất kỳ ai rời đi.

Mọi người đều phải nhìn thấy toàn bộ những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Sau khi ta chém một nhát vào chỗ yếu điểm của hắn, tên hoàng đế điên loạn cuối cùng cũng hồi thần, cười ngặt nghẽo rồi tiếp tục đọc.

“Trẫm không phải minh quân, chỉ biết ham chiến tranh, đàn áp trung thần.”

“Khi ở biên cương, trẫm đã hứa sau khi lên ngôi sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức, cho dân chúng nơi biên giới được sống an cư lạc nghiệp.”

“Thế nhưng suốt hai mươi năm qua, năm nào trẫm cũng thất hứa, từng thánh chỉ đều ép buộc Hàn gia phải đánh chiếm và cướp đoạt thành trì, thực là…”

“Thực là cầm thú, nay Dũng Nghị hầu nhiều lần lập công, cứu vớt bách tính khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, lại thẳng thắn chỉ ra những lỗi lầm của trẫm.

Trẫm có nhiều con cháu, nhưng chẳng ai có trí dũng như Dũng Nghị hầu, nên nay trẫm nhường ngôi cho Dũng Nghị hầu, muốn giao lại giang sơn và bách tính cho người hiền tài cai trị, mong các khanh hết lòng phò tá tân đế, tận trung tận chức.”

Tên hoàng đế bị ta phế truất xé toạc tờ hưu vị văn.

“Hahaha! Thật là nực cười! Trẫm là minh quân ngàn đời, đánh chiếm thành trì, dưới sự dẫn dắt của trẫm, giang sơn mở rộng, dân chúng an cư lạc nghiệp, biên cương chẳng lo bị xâm lấn, trẫm có lỗi ở đâu? Trẫm sai ở chỗ nào?”

Ta cười, tỷ tỷ cũng cười.

Ta chém một nhát kết liễu tên hoàng đế bị phế truất. Thân ta vẫn mặc chiến giáp, nay lại khoác chiến bào, ngồi lên ngai vàng.

Tỷ tỷ dẫn binh tiêu diệt toàn bộ gia tộc của tên hoàng đế phế truất, thiêu họ thành tro, rồi rải vào lư hương của từ đường nhà ta.

Trong số đó tất nhiên bao gồm cả gia đình Thừa Ân Hầu, kẻ vốn cậy vào thân phận hoàng thân quốc thích mà trở nên kiêu ngạo, ngang tàng, chẳng coi ai ra gì.

Những lời mà tên hoàng đế phế truất nói, quả thực đã được ghi vào sử sách, chỉ có điều…

Chúng trở thành lời phán xét mà thế nhân dành cho ta và tỷ tỷ.