03
Khi diện kiến bệ hạ, ta tấu trình về tình hình biên cương và phòng thủ của các nước lân bang, bày ra trước mắt hoàng đế một bức tranh chiến sự rộng lớn vô cùng.
Hoàng đế long tâm đại duyệt, đích thân đỡ ta đứng dậy, còn mời ta an tọa.
Mỗi khi ta nêu lên một điểm, ngài đều liên tục khen ngợi, đến khi nói chuyện quá phấn khích, giọng ngài trở nên khản đặc, thậm chí còn vung tay lên cao mà hô to.
Hoàng hậu muốn đến góp vui, nhân tiện gây ấn tượng tốt với vị đại tướng quân như ta, nhằm kéo lại chút danh tiếng cho lão phụ thân ngu ngốc và đứa cháu trai tệ bạc của nàng.
Nhưng dã tâm của hoàng đế đang bộc phát bừng bừng, trong phòng không còn chỗ cho người dư thừa. Hoàng hậu cao quý bị bỏ rơi ngoài thư phòng, đứng đó khá lâu rồi lặng lẽ rời đi trong tủi hổ.
Thái giám vào truyền lời, cố ý nói to ngay trước mặt ta.
“Hoàng hậu nương nương đã đợi tròn một canh giờ, bệ hạ, ngài thật sự không cho nương nương vào sao?”
Thái giám rõ ràng cố tình hỏi, và hoàng đế cũng phối hợp đóng kịch.
“Người phụ nữ ngu ngốc ấy! Chính nàng ta đã dẫn dắt lão phụ thân ngu xuẩn và đứa cháu hư hỏng của nàng làm nhục trung thần, trẫm không muốn gặp lại nàng nữa!”
Khi hoàng đế nói điều này, ngài nhìn thẳng vào ta.
Ngày trước, kẻ bội tín phản nghĩa, ép gia đình ta phải huyết chiến đến cùng, chính là ngài.
Ngài biết rõ cả nhà Thừa Ân Hầu dối trá và đạo đức giả, nhưng vẫn dung túng cho hoàng hậu giả bệnh để ép hôn ta.
Ngài cũng biết rõ việc thế tử Thừa Ân Hầu bỏ thê tử, nhưng lại dập tắt tấu chương của các quan can gián.
Bây giờ, khi ta có thể dùng được cho ngài, ngài muốn xóa bỏ mọi chuyện cũ, mong ta cảm kích và cùng ngài diễn vở tuồng trung quân lương thần.
Ta nhìn ra ngoài, ánh mặt trời rực rỡ, khẽ cười.
“Thần có một điều không rõ, mong bệ hạ giải đáp.”
Hoàng đế thấy ta cười thì tưởng rằng thái độ của ta đã dịu lại, liền vui vẻ bảo ta cứ hỏi.
“Thần xin hỏi, hoàng đế có một người tỷ tỷ, vậy người tỷ tỷ ấy có thân phận gì?”
Tên hoàng đế khựng lại trong giây lát, rồi đáp rằng ngài không có tỷ tỷ.
Ta nói rằng ta có.
Hoàng đế thoáng cảnh giác, nhưng không nhiều, hay nói đúng hơn, ngài chưa từng nghĩ đến khả năng đó.
Vậy nên ngài bình thản đáp lại câu hỏi của ta, rằng:
“Tỷ tỷ của trẫm, đương nhiên là Trưởng công chúa.”
Ta lại hỏi:
“Nếu có người hưu Trưởng công chúa, hắn phải chịu tội gì?”
Hoàng đế không còn cảnh giác, chỉ còn lại cơn giận.
“Trẫm cứ tưởng ngươi đã nghĩ thông suốt, hóa ra ngươi vẫn còn giận nhà Thừa Ân Hầu và hoàng hậu.”
“Trẫm đã đối xử với Hàn gia các ngươi không bạc, ngươi còn muốn gì nữa? Năm xưa, thế tử Thừa Ân Hầu hưu tỷ tỷ ngươi, dù hành động đó có phần quá đáng, làm Hàn gia mất mặt, nhưng tỷ ngươi quả thật đã phạm phải bốn trong bảy tội lớn, chẳng phải Thừa Ân Hầu vô cớ kiếm chuyện.”
“Giờ đây ngươi đã trở thành thủ lĩnh võ quan, dù mang thân nữ nhi nhưng cũng đã được phong hầu tước thế tập, cớ sao không bỏ qua chuyện cũ, mà cùng tỷ tỷ ngươi hưởng vinh hoa phú quý?”
Kẻ chưa từng chịu khổ, lại đi khuyên người khác nên sống thiện.
Xem kìa, người ngồi trên cao chính là một vị thánh nhân vĩ đại.
“Bệ hạ.”
Ta lắng nghe âm thanh khẽ khàng từ bên ngoài, đứng dậy bước đến trước án thư của hoàng đế, cầm lấy bút lông, trải ra một tờ giấy mới.
“Kẻ chưa nghĩ thông suốt, là các ngươi.”