Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MINH QUÂN 3 THẾ HỆ Chương 1 MINH QUÂN 3 THẾ HỆ

Chương 1 MINH QUÂN 3 THẾ HỆ

3:20 chiều – 09/10/2024

Ngày ta tròn 15 tuổi, đại tỷ ta bị phu quân bỏ.

Quản gia phủ Thừa Ân Hầu cầm tờ hưu thư, đi quanh thành ba vòng cho dân chúng xem.

Chưa đầy nửa ngày, khắp thành đã đồn ầm lên, nói rằng đại tỷ ta bất hiếu với cha mẹ, không có con, hay ghen tuông, mới chỉ gả về phủ Thừa Ân Hầu ba năm mà đã làm cho phủ không ngày nào yên ổn.

Đại tỷ ta tìm một sợi dây trắng, muốn tự vẫn, nhưng khi nhìn đến ta, nàng không đành lòng bỏ lại tiểu muội, bèn quay người vào từ đường, quỳ mãi không đứng dậy.

Ta dẹp bỏ lễ trưởng thành của mình, ngồi giữa sân suy nghĩ rất lâu.

Đến tận khi trời sắp tối, ta đã thông suốt.

Ta tháo chiếc trâm cài mới toanh, dẫn con tuấn mã bạch sắc tên là Cô Tinh từ chuồng ngựa ra.

Con ngựa trắng như tuyết ấy lao nhanh như tia chớp, từ kinh thành chạy về phía Bắc.

Một lần đi là chín năm.

Trong chín năm ấy, ta tung hoành khắp biên cương, quân đội nhà họ Hàn vốn dĩ sắp suy tàn từng bước lớn mạnh, chức quan và danh tiếng của ta cũng ngày càng thăng tiến.

Năm hai mươi ba tuổi, ta được phong là Trấn Quốc Đại tướng quân, hưởng tước vị cha truyền con nối.

Hoàng đế bảo ta hồi kinh.

Ta dẫn ba vạn kỵ binh giáp sắt chỉnh tề trở về.

Chỉ là, ta đã làm chuyện trái với giáo huấn của tổ tiên được truyền từ đời này sang đời khác.

Ta tạo phản rồi…

01

Gia tộc ta từ đời này sang đời khác đều trấn thủ biên cương, mỗi người trong nhà, ai ai cũng đều vì nước mà hy sinh.

Chỉ dùng một câu “trung thành qua nhiều thế hệ” cũng không đủ để miêu tả nghĩa vụ phụng sự nước nhà và muôn dân bá tánh mà gia tộc ta luôn tuân thủ.

Đương kim Hoàng thượng hiếu chiến, từ khi đăng cơ đã hai mươi năm, biên cương chưa bao giờ được nghỉ ngơi.

Gia tộc của ta cũng vì chiến sự mà không ngừng chịu tang, đến đời của ta thì dòng dõi ngày càng thưa thớt, cuối cùng chỉ còn lại hai tỷ muội ta.

Phụ thân không nỡ nhìn hai nữ nhi của mình phải vùi lấp cả đời mình dưới vó ngựa như tổ tiên, nên đã nghiêm lệnh không cho chúng ta học võ, càng không được đọc binh thư, chỉ cần an phận làm tiểu thư cao quý trong phủ tướng quân là đủ.

Cả các thúc thúc, bá bá, cô cô cùng thẩm thẩm ta đều có cùng suy nghĩ ấy. Họ ra chiến trường để xứng đáng với tấm biển của phủ tướng quân, xứng đáng với lương tâm của mình.

Còn hai tỷ muội ta phải được bình an, đó mới là điều xứng đáng với tổ tiên gia tộc nhà họ Hàn, và cũng xứng đáng với mẫu thân ta – người đã chết đói vì cố gom lương thực cho quân đội.

Đại tỷ của ta tính tình dịu dàng, đoan trang xinh đẹp. Ở kinh thành suốt năm năm, hễ ai nhắc đến nàng đều phải hết lời khen ngợi.

Ta thì không thích nói nhiều, chuyện gì có thể dùng tay thì không muốn tranh cãi. Trẻ con trên phố truyền tai nhau rằng ta là ác quỷ đầu thai, gặp ai cũng cắn, danh tiếng phải nói là… thật sự rất tệ.

Tuy tính cách và sở thích khác biệt, nhưng tình cảm giữa hai tỷ muội ta luôn rất sâu đậm.

Mẫu thân mất sớm, trưởng bối trong nhà bận rộn với chiến sự, chính tỷ tỷ là người đã nuôi dạy ta khôn lớn.

Nàng biết ta có thiên phú về võ học và quân sự, cũng mang trong lòng khát vọng ra trận giết giặc nên đã giấu phụ thân, mời những thầy giỏi về dạy cho ta.

Khi tỷ tỷ đọc sách nữ công, nữ đức, nàng lại để ta học binh thư, mưu lược.

Khi tỷ tỷ nấu cơm thêu thùa, nàng lại để ta tập tấn mã bộ, luyện công phu.

Nàng không đành lòng để ta chôn vùi tài năng và khát vọng của mình, sống một cuộc đời tầm thường vì sợ chết. Nhưng cũng vì lo lắng rằng ta thực sự sẽ ra chiến trường, mà đã trốn trong chăn khóc suốt nhiều đêm.

Ta cười tỷ tỷ nhút nhát, nhưng cũng yêu nàng vì những nỗi lo lắng đó.

Một người tỷ tỷ tốt như vậy, sao có thể chịu sự sỉ nhục này?

Cảnh tượng tỷ tỷ ta bị người khác hưu giống như một trò hề, giống như một cơn ác mộng, khiến ta không thể nào tin nổi.

Tỷ tỷ của ta xinh đẹp động lòng người, tính tình hiền thục, sau lễ trưởng thành, những người đến cầu hôn nối nhau không ngớt.

Và Thế tử phủ Thừa Ân Hầu cũng là một trong số đó.

Phủ Thừa Ân Hầu mới nổi lên gần đây, nhờ phúc đức của hai vị Hoàng hậu mà trở thành ngoại gia và nhạc gia của Hoàng đế.

Trước khi Hoàng thượng đăng cơ, Thừa Ân Hầu chỉ là một quan ngũ phẩm, Thái hậu thậm chí chưa đạt tới vị trí phi tần, sự giúp đỡ từ ngoại gia khi ấy chẳng đáng là bao.

Hoàng thượng đã bao phen lăn lộn trên núi đao, biển lửa, mưu lược trăm phương ngàn kế mới giành được thắng lợi trong cuộc chiến giành ngôi vị. Cuối cùng, cũng nhờ chiến công của gia tộc nhà họ Hàn chúng ta mà người nổi bật trong cuộc chiến đó.

Nhưng sau khi lên ngôi, người hoàn toàn quên đi lời hứa ngừng chiến, tu dưỡng sinh lực ban đầu, thay vào đó là liên tục hạ chỉ, yêu cầu các tướng sĩ nơi biên cương phải đổ máu thành sông để đổi lấy một chiến công lẫy lừng trên sử sách cho người.

Mẫu thân ta mắng Hoàng đế là kẻ súc sinh, vì bà đã từng đến biên cương nên bà biết rõ dân chúng sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, bao nhiêu người bị ảnh hưởng bởi chiến tranh, phải rời bỏ nhà cửa.

Nhưng Hoàng thượng vẫn muốn đưa quân ra chiến trận, vậy lấy gì để cchiến đấu đây?

Lương thực bị tầng tầng lớp lớp quan lại xâu xé tham ô. Đến lúc có thể đưa tới biên cương thì chỉ còn đủ để  nấu cháo loãng.

Vũ khí thì chế tạo cẩu thả, không ít lần trong các buổi diễn tập, những người lính vận hành còn bị nổ tan xác.

Nhưng mẫu thân ta dù có mắng nhiếc bao nhiêu, cũng chẳng thể thay đổi được gì, vì Hoàng đế là Hoàng đế, còn gia đình ta là trung thần.

Thánh chỉ đã được ban ra, không thể nào kháng cự.

Mẫu thân ta phải bán hết gia sản, đi xa gom lương thực, mua áo mùa đông cho quân lính.

Từng xe lương thực được đưa vào quân doanh, còn mẫu thân ta thì chết đói trên đường về.

Bà thương những đứa trẻ bị bắt đi tòng quân, gặp phải trên đường, thấy chúng đói rã rời mấy ngày không có gì ăn, mẫu thân ta bèn đưa hết phần lương khô ít ỏi còn lại cho chúng.

Ai ngờ trên đường về bà gặp tai nạn, cây cầu lớn dẫn vào thành đột nhiên sụp đổ. Mẫu thân ta rơi xuống vực sâu, nằm đó nửa tháng không ai phát hiện. Lúc đó trên người đã không còn gì ăn nên bà chết trong khu rừng hoang cách nhà chưa đầy mười dặm, đến thi thể cũng khó tìm thấy.

Khi ta đến kinh thành, nhìn ai ta cũng thấy chướng mắt. Ta chỉ muốn biết một điều — quân lương đã đi đâu?

Có người bảo ta rằng đã được dùng để cứu trợ khẩn cấp, xây nhà cho dân tị nạn, sửa chữa từ thiện đường.

Nhưng những gì ta thấy là dân chúng đang chắt chiu từng đồng để sống qua ngày, khắp nơi đều là ăn xin, dân lưu lạc, nào có đồng nào của quân lương chảy vào miệng họ.

Ta không tin.

Ngược lại, những kẻ nói ra những lời ấy lại khoác trên người vàng bạc, tiêu xài hoang phí, khiến ta nhìn càng thêm gai mắt.

Thế là ta ra tay đánh người. Không cần biết công khai hay âm thầm, cứ hễ trong hai năm ấy, bất kỳ ai đột nhiên bị đánh, ít nhiều đều có liên quan đến ta.

Cho đến năm ta mười một tuổi, hai biến cố xảy ra.

Một là Thái hậu băng hà, trước khi qua đời, bà muốn Hoàng đế chăm lo cho đệ đệ của mình, thế là Hoàng đế phong cho Thừa Ân Hầu tước vị, suốt mấy năm sau vẫn luôn nâng đỡ hắn.

Hai là Hoàng hậu bệnh nặng, trước khi lâm chung, bà muốn tỷ tỷ của ta gả cho cháu trai của bà, thế là dùng một chiếc kiệu đỏ, mười rương đồ sính lễ, tỷ tỷ của ta không mấy vẻ vang mà bước vào phủ Thừa Ân Hầu.

Nhà ta thật sự quá nghèo, không có đủ sính lễ mười dặm, là tàn binh cũ của gia tộc nhà họ Hàn gom góp từng chút một để làm nên hai mươi rương đồ cưới cho tỷ tỷ.

Tỷ tỷ không muốn nhận, chỉ cầm lấy một tấm ngân phiếu, đem binh khí gia truyền nặng trĩu làm mười rương thành đồ cưới, rồi vội vã xuất giá.

Cảnh vui của hôn lễ làm tiêu tan bệnh tình của Hoàng hậu, cả thành đều nói thế tử Thừa Ân Hầu cưới được một vị phúc tinh, tương lai sẽ rất sáng lạn.

Khi đó phủ Thừa Ân Hầu quả thật đã đối đãi tử tế với tỷ tỷ, không vì của hồi môn hèn mọn mà bạc đãi nàng.

Thế nhưng ba năm sau, hôm nay, quản gia phủ Thừa Ân Hầu lại cầm hưu thư đi vòng quanh bên ngoài, muốn khiến tỷ tỷ ta mất hết thể diện trước mắt dân chúng.

Tỷ tỷ không mang theo cả nha hoàn, trên thân còn mặc một chiếc áo cũ kỹ, lẻ loi từ phủ Thừa Ân Hầu ở phía Đông thành, đi bộ trở về phủ tướng quân ở phía Tây thành.

Tiểu đồng gác cổng lúc đầu còn không nhận ra nàng, không dám tin rằng người phụ nữ trước mặt đầy vẻ tiều tụy kia lại là đại tiểu thư tuyệt sắc của phủ tướng quân.

Ta nghe tin dữ thì vội vàng giải tán lễ trưởng thành, lập tức chạy đến gặp tỷ tỷ, nhưng điều ta thấy lại là cảnh tỷ tỷ muốn tìm đến cái chết.

Nhưng vì ta, nàng không thể buông xuôi tay được.

Thế là tỷ tỷ đi vào từ đường, dưới những bài vị của liệt tổ liệt tông, quỳ mãi không đứng dậy.

Ta giật chiếc trâm cài mới chuẩn bị cho lễ trưởng thành, ngồi trên nền đá lạnh giá, suy nghĩ rất lâu.

Suy nghĩ về nguyên nhân, suy nghĩ về tương lai, suy nghĩ về vẻ mặt của tỷ tỷ khi nắm chặt sợi dây trắng vừa rồi.

Ba năm qua đã xảy ra biết bao biến cố, từng chuyện từng chuyện như vết dao cùn cứa vào da thịt.

Chủ nhân của phủ tướng quân đã hy sinh nơi chiến trường, chỉ còn lại ta – một tiểu thư chưa gả, canh giữ tòa phủ rộng lớn này.

Các trưởng bối trong nhà đều đã mất, vinh quang của phủ tướng quân không còn nữa.

Thế tử phủ Thừa Ân Hầu lấy con gái của tướng quân. Nhưng giờ tướng quân đã không còn nữa nên họ muốn trả lại hàng rồi.