Bùi Triệt được chuẩn đoán là bị u não, lúc làm phẫu thuật cần phải cạo trọc đầu nên cậu ấy rất sợ hãi.
Để động viên cậu ấy, tôi đã quyết định cắt bỏ mái tóc dài của mình, nhưng cũng không kiềm được mà rơi nước mắt.
Khi tôi đến trường với cái đầu trọc, Bùi Triệt cười đến mức không đứng thẳng nổi.
“Cô ngốc, thích tôi đến vậy cơ à?”
Ánh mắt chế giễu và trêu đùa của mọi người xung quanh khiến tôi lúng túng, không biết phải làm gì.
Hóa ra, Bùi Triệt không hề bị bệnh.
Cậu ấy đã đánh cược với người khác. Họ cược xem tôi sẽ hy sinh đến đâu vì cậu ấy.
Có người hỏi Bùi Triệt, liệu cậu ấy có phải đã thích tôi rồi không. Cậu ấy kẹp điếu thuốc trong tay, cười nhạt đầy thoải mái.
“Ngay cả bản thân mình mà cô ta còn nỡ xuống tay tàn nhẫn, tôi điên rồi mới thích cô ta.”
Sau này, khi nghe nói có người tỏ tình với tôi, Bùi Triệt mặt mày cau có, chặn đường tôi.
“Không được nhận thư tình của người khác.
“Ngốc à, cậu dễ bị lừa thế này, ngoài tôi ra thì còn ai sẽ đối xử tốt với cậu?”