8
Buổi tối, tôi bị sặc bột mì và ho liên tục khi định làm ba bát mì trường thọ.
Trong sách có nói rằng ngày sinh nhật của con cũng là ngày mẹ trải qua cơn đau khổ nhất. Vì vậy, tôi đã tiết kiệm tiền tiêu vặt trong một thời gian dài để chuẩn bị quà cho bố mẹ.
Tôi vui vẻ chạy ra mở cửa đón bố mẹ về thì không ngờ, một cái tát bất ngờ giáng xuống mặt tôi.
Tôi ngã chúi xuống sàn, cùi chỏ đập mạnh vào gạch, đau thấu tim.
Chiếc mũ rơi xuống, để lộ cái đầu trọc của tôi ra trước mặt hai người.
Thấy đầu tôi trọc lóc, mẹ tôi tức giận không thể kiềm chế được mà mắng:
“Sao bây giờ con to gan thế? Im lặng cạo trọc đầu như vậy, con muốn nguyền rủa mẹ và bố chết sớm à?”
“Trước đây còn nghĩ con tuy ngốc nhưng ít ra cũng ngoan ngoãn, không ngờ ngay cả điểm tốt này cũng chỉ là giả tạo. Bố mẹ còn đặt bánh sinh nhật cho con nữa chứ.”
Chiếc bánh bị ném mạnh xuống đất, cô bé nhỏ xinh trên đó vỡ tan thành từng mảnh.
“Thôi mà, em đừng giận nữa.”
Bố ôm lấy vai mẹ, nhẹ nhàng an ủi. Khuôn mặt ông tràn đầy thất vọng.
“An Tâm, vì con không xuất sắc nên bố mẹ chẳng thể ngẩng đầu với đồng nghiệp.”
“Nếu con cứ tiếp tục như thế này, không chịu phấn đấu và còn nói dối, bố sẽ nghĩ đến chuyện đưa con về quê.”
Bố mẹ quay về phòng ngủ, còn tôi ngây người nhìn xuống chiếc bánh kem tan nát trên mặt đất.
Chiếc bánh sinh nhật bị vỡ thành nhiều miếng khiến phần ruột lộ ra lớp nhân xoài.
Có vẻ như bố mẹ quên mất là tôi bị dị ứng với xoài rồi…
Tiếng lộp độp vang lên. Mưa ngoài cửa sổ hòa cùng những giọt nước mắt rơi xuống, làm nhòa khuôn mặt cô bé sô cô la trên bánh.
Trông giống tôi quá, bộ dạng xấu xí và tả tơi.
Ôm lấy chiếc bánh vỡ bước ra ngoài, tôi nhìn thấy Bùi Triệt.
Cậu ấy đứng ở góc hành lang, ánh đèn rọi lên khuôn mặt của cậu, chia thành hai mảng sáng tối.
Dưới chân cậu ấy đã có rất nhiều đầu lọc thuốc lá. Rõ ràng là cậu ấy đã đứng đây theo dõi tất cả những chuyện vừa xảy ra.
“Bùi Triệt.”
“Sao?”
“Là cậu nói với bố mẹ tớ, đúng không?”
Tôi run rẩy hỏi. Tôi tin rằng thầy chủ nhiệm sẽ không nói dối tôi.
Thật ra, tôi cũng muốn tin Bùi Triệt. Cậu ấy là người bạn thân nhất đã đồng hành cùng tôi suốt mười năm mà. Nhưng…
Tất cả niềm tin ấy sụp đổ ngay khoảnh khắc tôi thấy cậu ấy im lặng không phủ nhận.
Tôi lùi lại một bước, tránh khỏi bàn tay cậu ấy đang chìa ra.
Tôi khóc rồi chạy ra khỏi khu chung cư, ngồi ở một góc khuất mà bần thần, trong tay vẫn còn cầm chiếc bánh sinh nhật kia. Chiếc bánh dù vỡ nhưng vẫn thơm ngon, thu hút một con mèo đen bẩn thỉu. Có lẽ nó đã đói rất lâu rồi nên mới ăn ngon lành như vậy.
Tôi vào cửa hàng thú cưng mua cho nó một hộp pate.
Ban đầu tôi định mua một chiếc bánh nhỏ nữa, nhưng khi chạm vào ví tiền mỏng dính của mình, tôi quyết định từ bỏ.
“Cảm ơn mày đã cùng tao đón sinh nhật nhé.”
Tôi thổi tắt ngọn nến trên hộp pate, con mèo ăn rất ngon lành.
Tôi thật ghen tị với nó vì tôi vẫn chưa ăn tối, nhưng nhìn nó ăn ngon như vậy tôi cũng thấy một chút vui vẻ trong lòng.
Đột nhiên, một bàn tay thon dài cầm một chiếc bánh nhỏ, đưa vào dưới chiếc ô của tôi.
Tôi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một chàng trai lạ mặt.
Cậu ấy đưa tay ôm chú mèo vào lòng, con mèo giãy giụa nhưng chỉ cần cậu ấy nhìn nhẹ một cái, nó liền ngoan ngoãn nằm im.
Cậu ấy mỉm cười, giọng nói trầm ấm dễ nghe.
“Cảm ơn cậu đã mời mèo của tôi ăn đồ ăn vặt.”
Cậu ấy ngồi xuống, hai tay nâng chiếc bánh và đặt lên đầu gối tôi.
“Đây là quà cảm ơn.”
Chưa kịp để tôi từ chối, cậu ấy đã chậm rãi nói thêm:
“Chúc mừng sinh nhật cậu, bạn học Cầm.”
Cậu ấy chỉ vào chiếc mũ trên đầu tôi. Lúc đó tôi mới nhận ra.
“Cậu là con trai thầy chủ nhiệm phải không?”
Cậu ấy cười rộ lên, trên má hiện lên một lúm đồng tiền nhỏ, trông vừa tinh nghịch lại rất dễ thương.
“Bạn học Cầm, bạn thông minh thật.”
Lời khen thẳng thắn khiến tôi xấu hổ cúi đầu.
Trên chiếc bánh có vẽ một chú gấu nâu, trông rất giống với chiếc ghim hình gấu trên ngực tôi.
9
Tôi đã biết tên của cậu ấy. Tạ Tinh Nguyên. Là học sinh chuyên thể thao của trường bên cạnh.
“Bạn học Cầm An Tâm, tớ đã mời cậu ăn bánh rồi, cậu có thể giúp tớ một việc không?”
Cậu ấy chỉ vào chân mình, nở nụ cười khổ sở.
“Tớ vừa bị xe tông.”
“Sao cậu không nói sớm!”
Tôi vội vàng đỡ cậu ấy lên taxi.
Đến phòng cấp cứu, Tạ Tinh Nguyên nhanh chóng ấn tôi ngồi xuống ghế.
“Nhờ bác sĩ xem giúp cánh tay của cô ấy trước.”
Bác sĩ kéo tay áo tôi lên, nắm lấy cánh tay tôi và kéo mạnh hai lần, tôi đau đến mức tỉnh hẳn.
Nước mắt đong đầy, tôi tức giận nhìn cậu ấy.
“Tạ Tinh Nguyên, không phải là cậu bị thương sao?”
“Cô bé này!” bác sĩ lắc đầu tỏ vẻ bất ngờ, “cánh tay của em bị trật khớp rồi, thế mà vẫn bình thản được như thế!”
Tạ Tinh Nguyên rút một tờ giấy ra:
“Lau nước mắt đi.”
Cậu ấy xắn quần lên, để lộ đầu gối sưng đỏ và chảy máu, trông nặng hơn tôi nhiều.
Bác sĩ đảo mắt:
“Cậu còn bình thản hơn cô bé này nữa đấy!”
Tạ Tinh Nguyên cười khẽ.
Tôi nắm chặt tờ giấy, đứng bên cạnh chẳng biết làm gì. Sao Tạ Tinh Nguyên không khóc chứ?
Bác sĩ dặn y tá đến bôi thuốc cho cậu ấy.
Người đến lại là mẹ của Tạ Tinh Nguyên. Bà ấy không để ý đến Tạ Tinh Nguyên mà nhẹ nhàng bôi thuốc cho tôi, mùi hương từ bà ấy mang lại cảm giác rất an yên.
Bà trách Tạ Tinh Nguyên:
“Nghe quầy lễ tân nói con đến bệnh viện, mẹ còn tưởng con lại đi đánh nhau với ai—”
“Mẹ.”
Tạ Tinh Nguyên cắt ngang lời bà.
“Ở bệnh viện, không được nói lớn.”
…
“Con mèo trong lòng con từ đâu ra vậy?”
“Con nuôi nó.”
Bị cắt lời liên tục, thế là bà Tạ tức giận bỏ đi.
“Tạ Tinh Nguyên, cậu thường xuyên bị bệnh phải vào viện à?”
Tạ Tinh Nguyên liếc nhìn tôi, trả lời mơ hồ:
“Tớ có chút mâu thuẫn với bạn cùng lớp, nên…”
“Họ thường xuyên đánh cậu à?”
Tạ Tinh Nguyên ngừng lại, cúi mắt xuống:
“Ừ.
“Bọn họ… đánh cũng khá nặng.”
Tôi hiểu rồi. Bị người khác cô lập thật sự là một cảm giác rất khó chịu.
Tôi không biết phải an ủi người khác thế nào, nên chỉ có thể vụng về khen:
“Tạ Tinh Nguyên, cậu giống mẹ cậu thật đấy. Cả hai người đều rất dịu dàng, và… rất đẹp.”
Tạ Tinh Nguyên nhếch môi:
“Ý cậu là, bố tớ vừa dữ vừa xấu à?”
Không phải mà! Thầy chủ nhiệm rất tốt mà!
“Không sao đâu, tớ sẽ không kể với bố tớ đâu.”
…
Cậu ấy cười tinh nghịch, rõ ràng là đang trêu chọc tôi.
Tôi thả lỏng vai, cũng dần cảm thấy thoải mái hơn. Tôi cảm thấy có chút ghen tị với cậu ấy. Dù bà Tạ có trách mắng Tạ Tinh Nguyên, nhưng ánh mắt bà tràn đầy sự lo lắng. Đó là hình ảnh của người mẹ mà tôi luôn tưởng tượng.
Trong lòng lúc này cũng có chút lo lắng và mong chờ, tôi mở điện thoại ra xem.
Bố mẹ không gọi cho tôi, cũng không có một tin nhắn nào…
Nửa đêm về đến nhà, tôi thấy một chiếc bánh sinh nhật treo trên tay nắm cửa.
Tôi bỏ qua nó, không quan tâm. Khi đóng cửa lại, tôi nghe thấy tiếng cửa mở nhẹ sau lưng. Sau đó điện thoại nhận được tin nhắn vừa gửi đến từ Bùi Triệt.
Cậu ấy nói:
“Cầm An Tâm, tôi không hèn đến mức đó. Tôi sẽ không bận tâm đến cậu nữa.”
Tôi ngồi đờ đẫn một lúc rồi xóa Bùi Triệt khỏi danh bạ của mình. Sau đó, tôi mở blog và đăng bức tranh vừa vẽ hôm nay lên mạng.
Bà ngoại từng bảo, sở thích thì phải kiên trì theo đuổi nên tôi đã vẽ suốt mười năm không bỏ sót ngày nào, và không biết từ lúc nào, tôi đã tích lũy được hàng trăm ngàn người theo dõi.
Lúc mới được bố mẹ đón về, tôi cũng vui vẻ chia sẻ điều này với họ.
Nhưng đáp lại chỉ là:
“Chơi bời thì chỉ hại thân.”
“Bà ngoại bảo cho con thi vào trường nghệ thuật, nhưng bố mẹ đã bàn với nhau rồi, gia đình mình không ai có máu nghệ thuật, đừng có dính vào những chuyện viển vông đó.”
Nhưng hôm nay, tôi nhận được hơn hai trăm tin nhắn chúc mừng sinh nhật. Điều đó chứng tỏ thật sự có người thích tranh của tôi.
10
Trời quang mây tạnh, ánh sáng rực rỡ. Hôm nay trong trường có thêm nhiều tin đồn mới.
Nghe nói Bùi Triệt cuối cùng cũng chấp nhận lời tỏ tình của nữ thần Diệp Yên, có người còn thấy hai người họ hôn nhau ở rừng cây nhỏ sau khuôn viên của trường.
Anh chàng cán sự thể dục dẫn đầu reo hò, hỏi Bùi Triệt xem có phải thật không.
Tôi đang lẩm nhẩm bài luận tiếng Anh thì cảm nhận được một ánh mắt mạnh mẽ hướng về phía mình.
Bùi Triệt thu lại ánh mắt, cười một cách lười biếng.
“Đúng rồi, tối nay tớ mời các cậu ăn.”
Lại một trận cười đùa ồn ào.
Diêu Giai rút cuốn vở của tôi:
“Cầm An Tâm, Bùi Triệt có bạn gái rồi, cậu đau lòng lắm đúng không?”
Mọi người cùng hùa theo:
“Đúng vậy, cái trứng nhỏ lúc nào cũng bám đuôi Bùi Triệt, tối nay chắc cậu ấy sẽ khóc ngập tường thành mất.”
“Bùi Triệt, hay là cậu làm phước, nhận luôn cái trứng nhỏ làm vợ bé đi?”
Bùi Triệt dựa người ra sau, cười khinh bỉ:
“Mấy cậu nghĩ tôi là chỗ thu nhận rác à?”
Trong tiếng cười nhạo của bọn họ, tôi đứng dậy.
Có một cậu con trai tỏ ra lo lắng:
“Cô ấy định đi mách thầy cô à?”
“Không thể nào, cô ấy chỉ là học sinh mượn trường, có làm lớn chuyện thì người bị đuổi cũng chỉ là cô ấy thôi!”
Ở trường này, học sinh chính thức, học sinh chọn trường và học sinh mượn trường được phân cấp rõ ràng. Tôi là học sinh mượn trường từ quê lên, không thuộc sự quản lý của giáo viên ở đây.
Thầy chủ nhiệm rất tốt, tôi không thể khiến thầy phải khó xử vì chuyện nhỏ nhặt này.
Tôi bước đến trước mặt Bùi Triệt.
Cậu ấy ngẩng cằm lên, trông có vẻ đắc ý.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy:
“Cái bánh sinh nhật cậu tặng tôi hôm qua chỉ là rác rưởi, làm ơn thu hồi nó sớm đi.”
Bùi Triệt sững sờ.
Cậu ấy không ngờ người luôn cam chịu như tôi lại có thể làm cậu bẽ mặt trước mặt nhiều người như vậy.
Mấy cậu con trai xung quanh vừa ngạc nhiên vừa tò mò, liền vây quanh cậu ấy, hỏi tại sao lại tặng bánh cho tôi.
Vì thấy mất mặt nên Bùi Triệt trông rất khó chịu.
Cậu ấy đá bay chiếc bàn học, liếc tôi lạnh lùng rồi quay lưng bỏ ra khỏi lớp mà không nói thêm lời nào.
Mọi người nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.
Bùi Triệt bắt đầu công khai thể hiện tình cảm với Diệp Yên ở khắp nơi trong trường, không hề kiêng nể. Ngay cả khi bị nhà trường thông báo phê bình, cậu ấy cũng chẳng bận tâm.
Cuối cùng thì không còn ai gắn tên tôi và cậu ấy với nhau nữa. Từ đó tôi cũng có đủ thời gian để vẽ tranh và học tập.
Buổi tối khi tôi xuống tầng để đổ rác, thường thấy Tạ Tinh Nguyên vừa chạy bộ đêm về.
Cậu ấy như mang theo luồng nhiệt, giữa trời lạnh thế này mà chỉ mặc áo thun ngắn tay.
Mồ hôi thấm ướt áo, dính vào da, làm nổi bật những múi cơ bụng săn chắc, vai rộng eo thon, không chút mỡ thừa.
Đó là cơ thể đẹp nhất mà tôi từng thấy ở một chàng trai.
Tôi chỉ vào con mèo đen nhỏ bên cạnh cậu ấy. Chẳng lẽ cậu ấy mang mèo theo khi chạy bộ sao?
Tạ Tinh Nguyên gãi cằm con mèo.
“Nó ngồi ở đây đợi lâu rồi, có lẽ là đang chờ cậu đấy.”
Tạ Tinh Nguyên nói rằng tôi là ân nhân của con mèo đen. Nghe có vẻ ngại ngùng thật. Tôi chỉ là cho nó ăn một hộp pate thôi mà.
Để cảm ơn Tạ Tinh Nguyên vì đã tặng tôi chiếc mũ, tôi vẽ tặng cậu ấy một bức tranh.
Trong tranh, một chàng trai cao lớn đẹp trai ôm con mèo đen, ánh mắt của cậu ấy khi cúi xuống nhìn nó rất dịu dàng.
Tạ Tinh Nguyên nhìn bức tranh rất lâu.
Ngón tay cái cậu ấy cứ mân mê góc dưới bên phải nơi tôi thường ký tên. Cậu ấy mỉm cười.
“Sao thế?”
Tôi hơi ngơ ngác.
Cậu ấy mở blog ra đưa cho tôi xem. Và người duy nhất mà cậu ấy theo dõi lại chính là tôi.
…
“Cầm An Tâm, ngẩng đầu lên nào.”
Cậu ấy cười khẽ.
Tôi lắc đầu, cảm giác xấu hổ đến cực điểm.
Cái cảm giác khi bị ai đó thân quen phát hiện ra bí mật nhỏ của mình, thật sự hơi xấu hổ!
Con mèo đen nghịch ngợm cào vào ống quần tôi, nũng nịu.
Giọng Tạ Tinh Nguyên có chút nghẹn ngào, khó nhận ra:
“Có phải cậu cảm thấy có fan như tôi là điều đáng xấu hổ không?”
“Không, không phải vậy!”
Tôi bế chú mèo nghịch ngợm lên, ngượng ngùng ngẩng đầu.
“Tạ Tinh Nguyên, cậu thật sự thích tranh của tớ sao?”
“Thích.”
Cậu ấy phát âm chậm rãi, kéo dài âm cuối với sự dịu dàng lạ kỳ.
“Thích từ lâu rồi.”
“Thần tượng của tớ à~”
Đôi mắt cậu ấy cong lên, sáng lấp lánh:
“Tuần này là giải bóng rổ, cậu đến cổ vũ cho tớ được không?”
Nghe thấy từ “thần tượng,” mặt tôi đỏ bừng lên. Hơn nữa, giọng điệu của Tạ Tinh Nguyên lại rất chân thành.
Nhưng…
“Sẽ có nhiều bạn cổ vũ cho cậu mà, đúng không?”
Ánh mắt cậu ấy bỗng chùng xuống, ngay cả hàng mi cũng khẽ run.
“Tớ không thân với các bạn lắm.”
Nghe thật đáng thương, cảm giác bị cô lập, không ai bên cạnh, tớ hiểu mà!
“Yên tâm đi, tớ chắc chắn sẽ đến!”
Tôi vỗ ngực đầy khí thế.
Tạ Tinh Nguyên mỉm cười, trông rất ngoan.
“Ừm, thần tượng của tớ thật tuyệt.”
11
Trận bóng rổ được tổ chức vào sáng thứ Bảy.
Tôi đang tìm đội của Tạ Tinh Nguyên thì bất ngờ bị Diêu Giai kéo lại.
“Cậu đúng là mặt dày, còn dám đến đây, không biết rằng Diệp Yên mới là bạn gái chính thức của Bùi Triệt sao?”
Tiếng hét to thu hút sự chú ý của Bùi Triệt.
Cậu ấy mỉm cười nhận chai nước từ Diệp Yên đưa, liếc tôi một cái lạnh lùng và cười nhạt:
“Tự mình đa tình.”
Tôi cố gắng chen vào đám đông. Khi gần như bị ép đến nghẹt thở thì Tạ Tinh Nguyên đã kéo tôi vào lòng cậu ấy.
Cậu ấy mặc đồng phục bóng rổ, cánh tay gân guốc và mạnh mẽ, đặc biệt là những cơ bắp nổi lên, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài thư sinh.
Giống như trong tiểu thuyết, khuôn mặt đáng yêu kiểu “cún con” nhưng thân hình lại như “chó sói.” Sự đối lập này làm hormone trong người tôi như bùng nổ.
“Đây là nước cho cậu.”
Tôi đưa chai nước ra, nhưng Tạ Tinh Nguyên không nhận.
Cậu ấy cười khiến tim tôi nhói nhói.
“Nước do thần tượng tặng, tớ phải thắng trận thì mới có tư cách uống.”
Lúc cậu ấy nói, có một ánh mắt gắt gao dán chặt vào tôi.
Bùi Triệt gần như bóp nát chai nước khoáng trong tay.