Sau khi trận đấu tiếp tục, điểm số giữa hai đội bám đuổi nhau kịch liệt. Tiếng cổ vũ cho Tạ Tinh Nguyên áp đảo hoàn toàn so với Bùi Triệt.
Không phải cậu ấy nói mình không được yêu thích sao?
Giờ nghỉ giữa hiệp, Tạ Tinh Nguyên gãi cằm đoán:
“Có lẽ trường thuê quân cổ vũ cho tớ.”
Hiệp hai, cậu ấy chơi càng hăng, thậm chí nhiều người trong trường tôi còn quay sang cổ vũ cho Tạ Tinh Nguyên, hô vang tên cậu ấy đầy phấn khích.
Tạ Tinh Nguyên trên sân bóng trông như biến thành người khác. Ngạo mạn, mạnh mẽ, thậm chí còn chơi khăm Bùi Triệt một cú khiến cậu ấy ngã hụt.
Với thành tích áp đảo, đội của Tạ Tinh Nguyên đã giành vị trí nhất.
Toàn bộ sân đấu reo hò vang dội.
“Người này là ai vậy, đẹp trai quá!”
“Tạ Tinh Nguyên của trường số 8, không biết à? Mẹ cậu ấy từng là viện trưởng bệnh viện Nguyên Đạt, nhà ở Bắc Kinh, rất giàu.”
“Nhiều cô gái thích cậu ấy lắm, nhưng chẳng ai dám theo đuổi cả.”
“Tính cách cậu ấy lạnh lùng và cực kỳ độc miệng, bình thường đến cười cũng hiếm.”
Tôi nghe loáng thoáng được những lời bàn tán của các cô gái xung quanh.
Tôi nghi ngờ mình nghe lầm rồi chăng? Tạ Tinh Nguyên tính cách lạnh lùng sao?
Khi tôi còn đang băn khoăn thì Tạ Tinh Nguyên nghiêng đầu nhìn tôi. Cậu ấy nở nụ cười rạng rỡ, rất nổi bật và tự tin.
“Cầm An Tâm, phần thưởng của tớ đâu?”
Tạ Tinh Nguyên chìa tay ra, trông hệt như con mèo đen nhỏ tối qua cào vào quần tôi.
Kiêu ngạo nhưng lại có chút đáng yêu.
Tôi vội vàng đưa chai nước cho cậu ấy. Bên cạnh, ánh mắt Bùi Triệt tối sầm lại. Cậu ấy chăm chăm nhìn vào chai nước tôi đưa cho Tạ Tinh Nguyên, rồi cười nhạt.
“Ra là đổi mục tiêu rồi à.”
“Cậu nghĩ chỉ dựa vào—”
“Bạn học vừa thua trận kia!” Tạ Tinh Nguyên lười biếng lên tiếng, “bớt ăn mặn lại đi.”
Khuôn mặt Bùi Triệt càng đen lại, gần như sắp phát nổ.
Một lúc sau, cậu ấy mỉa mai:
“Cầm An Tâm, cậu là người của trường số 6, lại cổ vũ cho trường số 8, không thấy mình lẳng lơ sao?”
Tôi ngăn Tạ Tinh Nguyên lại, không để cậu ấy nổi giận.
Nhìn qua một lượt những người xung quanh, tôi nói:
“Khi các cậu chế giễu tớ, có coi tớ là bạn cùng lớp không?”
Anh chàng cán sự thể dục cúi đầu.
“Thôi nào, Bùi Triệt, xung quanh còn có người ngoài nữa mà. Vả lại, cậu đâu có thích Cầm An Tâm, cậu quan tâm cô ấy bày tỏ thiện cảm với ai làm gì?”
Khuôn mặt Bùi Triệt càng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt như băng giá.
Nhưng tôi không sợ. Chúng tôi đã không còn là bạn nên tôi chẳng cần bận tâm đến cảm xúc của cậu ấy nữa.
Tôi kéo tay Tạ Tinh Nguyên, nhắc rằng đã đến lúc lên bục nhận cúp rồi.
Tạ Tinh Nguyên xoay người lại, bước lùi về phía trước, dáng đi thong thả thoải mái.
Cậu ấy cười và ra dấu cho tôi:
“Có một giải thưởng tớ nghĩ rất hợp với mèo con của tớ, có thể làm thành một trụ cào cho mèo, muốn đi xem thử không?”
“Tất nhiên rồi.”
Phía sau, tôi lờ mờ nghe thấy Diệp Yên đang nổi giận với Bùi Triệt.
12
Tạ Tinh Nguyên thay đồ thể thao ra, mặc chiếc áo hoodie đen để lộ cái cổ dài, trông thật sạch sẽ và tươi mới. Là kiểu trai đẹp mà càng nhìn càng thấy cuốn hút.
Diêu Giai chạy theo.
“Cầm An Tâm, cậu thật có duyên với con trai đấy, mới đây còn dính lấy Bùi Triệt, giờ lại thân thiết với Tạ Tinh Nguyên.”
Cô ấy ngồi xuống cạnh Tạ Tinh Nguyên, nở nụ cười đầy ác ý:
“Tạ Tinh Nguyên, cậu có biết không? Cầm An Tâm vì Bùi Triệt mà cạo trọc đầu đấy. Không tin à, thử gỡ mũ của cậu ấy ra mà xem, bây giờ cậu ấy đúng là cái trứng nhỏ đó!”
Tạ Tinh Nguyên cau mày.
Tôi bất giác siết chặt nắm tay, cảm giác lo lắng len lỏi trong tâm trí. Liệu cậu ấy có khinh thường tôi không?
Tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Tôi buồn bã nhận ra rằng, hình như tôi không có chút vốn liếng nào để níu giữ tình bạn.
Cho đến khi một bàn tay khô ráo gạt tay tôi ra và lấy đi chiếc nắp ốc mà tôi đang siết chặt. Lúc đó tôi mới phát hiện trong lòng bàn tay tôi, những vết hằn do móng tay bấu vào hiện lên rõ mồn một.
“Cầm An Tâm, cậu còn chưa trưởng thành bằng con mèo đen của cậu đâu.”
“Hả?”
Tôi không hiểu ý của Tạ Tinh Nguyên.
Cậu ấy thở dài.
“Con mèo đen chỉ đưa móng vuốt ra với kẻ thù, chứ không bao giờ tự làm mình bị thương.”
Tôi xấu hổ giấu tay ra sau lưng. Cảm giác bất an trong lòng cũng hoàn toàn tan biến.
Tôi nhìn về phía Diêu Giai.
“Xin lỗi, cậu có thể tránh sang bên không? Cậu đang chắn đường bọn tớ.”
Diêu Giai lườm tôi một cái đầy tức giận, thấy Tạ Tinh Nguyên không có ý đứng ra bênh vực mình, cô ấy vội vàng che gương mặt tái như gan heo bằng một chiếc ô và bỏ đi nhanh chóng.
Tạ Tinh Nguyên giơ ngón tay cái lên tỏ ý khen ngợi.
Nhưng tôi vẫn còn bối rối.
Hôm nay đã là lần thứ hai tôi cãi nhau với người khác, và cả hai lần đều là vì Tạ Tinh Nguyên.
Cảm giác thật kỳ lạ.
Không cần phải nhẫn nhịn chịu đựng một mình, nói ra điều mình muốn nói, hóa ra không khó như tôi tưởng.
Nhưng mà…
“Tạ Tinh Nguyên, cậu có biết về chuyện cắt tóc của tớ không?”
Tôi ngập ngừng vài giây, rồi tháo mũ ra.
Dạo này tóc tôi đã mọc dài thêm một chút nhưng chúng vẫn còn ngắn ngủn, lơ thơ như những cọng hẹ vừa nhú mầm. Trông rất buồn cười và xấu xí.
Nhưng Tạ Tinh Nguyên nhìn rất chăm chú.
Không có chút gì gọi là chế giễu, ánh mắt cậu ấy còn nghiêm túc như một chú chó con khao khát được vuốt ve.
“Cầm An Tâm, tớ có thể… chạm vào được không?”
Tôi chẳng có lý do gì để từ chối.
Tạ Tinh Nguyên lật ngửa bàn tay, nhẹ nhàng đặt lên đầu tôi rồi nhanh chóng thu tay lại.
“Đã chạm được rồi chứ?”
Tạ Tinh Nguyên cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng tinh.
“Tớ có sức mạnh lớn, sợ làm đau cậu.”
Tôi không tin.
Nhìn đôi tay trắng trẻo sạch sẽ của cậu ấy, sức mạnh có thể lớn đến mức nào chứ?
Tạ Tinh Nguyên xòe năm ngón tay ra, cười khẽ:
“Muốn thử sức không?”
Nửa tin nửa ngờ, tôi nắm lấy tay cậu ấy, và bắt đầu trận đấu vật tay đầu tiên trong đời. Và tôi đã thắng cậu ấy một cách rất dễ dàng.
Đột nhiên tôi lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Tạ Tinh Nguyên nhìn chăm chăm vào lòng bàn tay mình, hàng mi khẽ run rẩy. Đôi tai bị nắng chiếu vào đỏ bừng lên.
Chắc là cậu ấy bị tổn thương lòng tự trọng rồi. Thế là tôi lại đau đầu suy nghĩ xem nên an ủi cậu ấy thế nào.
“Hay chúng ta thử lại lần nữa, có lẽ lúc nãy cậu chưa chuẩn bị kịp.”
“Cầm An Tâm, cậu tốt thật đấy.”
“Chúng ta là bạn mà, cậu có thể gọi tên của tớ, là An Tâm.”
“Được!”
Cậu ấy nhanh chóng đồng ý, nắm lấy tay tôi và cười rạng rỡ:
“An Tâm, thử lại lần nữa nhé.”
…
Cả buổi chiều, chúng tôi thi đấu hết lần này đến lần khác.
Tay cả hai ướt đẫm mồ hôi, tai của Tạ Tinh Nguyên lại đỏ hơn lúc nãy nữa.
Tôi chợt nhận ra rằng, người bạn mới của tôi có lòng hiếu thắng rất mạnh.