Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 4

6:02 chiều – 09/01/2025

18

Tam Hoàng Tử đang ngồi trong tiền sảnh thưởng trà.

Bên ngoài là một đống rương lớn bọc lụa đỏ chói, thoạt nhìn trông cũng rất có khí thế.

“Thần nữ tham kiến Tam Hoàng Tử Điện Hạ.”

Ta khẽ nhún gối hành lễ, Tam Hoàng Tử thấy vậy liền đứng dậy, đỡ lấy tay ta:

“Tang tiểu thư không cần đa lễ, giữa chúng ta không cần câu nệ những điều hình thức.”

Ta hơi lùi lại một bước theo phản xạ.

Tam Hoàng Tử thấy vậy, cũng nhận ra hành động của mình có phần không ổn, vội vàng xin lỗi:

“Xin lỗi Tang tiểu thư, là ta đường đột, mong tiểu thư đừng trách.”

Ta liếc nhìn những chiếc rương ngoài cửa, trong lòng hơi bối rối, không biết nên nói thế nào:

“Tam Hoàng Tử Điện Hạ, ngài đây là…”

Nghe vậy, mặt Tam Hoàng Tử thoáng đỏ, gãi đầu, ngượng ngùng đáp:

“Tang tiểu thư, ta đến để cầu hôn nàng.”

Thật sự là quá đường đột.

Ta và Tam Hoàng Tử trước giờ chưa từng có giao tình, tại sao hắn lại muốn cầu hôn ta?

Ta không phải là cô gái xinh đẹp nhất kinh thành, cũng không phải nữ tử tài hoa xuất chúng.

Dẫu rằng ta là con gái Thừa Tướng, nhưng Tam Hoàng Tử vốn vô tâm với quyền lực, lẽ ra không để ý đến thân phận này của ta mới phải.

“Ừm… chuyện là, Tam Hoàng Tử Điện Hạ, thần nữ thật sự không có tình ý với ngài, mong Điện Hạ đừng làm khó thần nữ.”

Ta khẽ chau mày, tỏ vẻ khó xử, hy vọng hắn có thể hiểu.

Nhưng không ngờ, Tam Hoàng Tử lại cuống lên.

“Không phải, Tang tiểu thư, nàng nghe ta nói! Đại Hoàng Huynh đã nhờ người xem qua mệnh cách của chúng ta, nói rằng chúng ta là cặp đôi hợp nhất. Hắn bảo rằng nếu chúng ta thành thân, tương lai nhất định…”

Được rồi, rõ ràng rồi, lại là âm mưu của Doanh Diễm, kẻ đứng sau mọi chuyện.

Tên này thực sự quá quỷ quyệt, chỉ mong Doanh Hoài sớm ngày lật đổ hắn.

Doanh Diễm quá mức ác độc và vặn vẹo.

Ta lạnh mặt, giọng cũng trở nên cứng rắn hơn:

“Tam Hoàng Tử Điện Hạ, xin hãy quay về. Ta không phải nữ tử vượng phu gì cả, mong Điện Hạ đừng để lời của đám thuật sĩ giang hồ làm mê mẩn tâm trí.”

Tam Hoàng Tử cuống lên, theo phản xạ giữ lấy tay ta, cố gắng níu lại:

“Tang tiểu thư, nàng nghe ta nói, ta không phải…”

“Tam Hoàng Tử Điện Hạ đang làm gì vậy!”

Phụ thân ta mặt lạnh bước nhanh tới, kéo ta ra phía sau ông, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Tam Hoàng Tử.

“Tam Hoàng Tử Điện Hạ, đây là phủ Thừa Tướng, đây là con gái của ta, trưởng nữ của phủ Thừa Tướng! Dẫu ngài là Hoàng Tử, cũng phải nể mặt ta một chút chứ?”

Giọng phụ thân không chút kính trọng, đôi mắt sắc như chim ưng càng khiến Tam Hoàng Tử cảm thấy áp lực.

Tam Hoàng Tử hoảng hốt, lắp bắp biện bạch:

“Ta… Thừa Tướng đại nhân hiểu lầm rồi, ta chỉ là…”

Ta ngoan ngoãn đứng sau lưng phụ thân, lúc này mới phát hiện Doanh Hoài cũng đang có mặt.

Ta chớp mắt, hắn tới đây làm gì? Xem náo nhiệt sao?

“Thái Tử Điện Hạ, chào buổi sáng.”

Kể từ khi biết “yêu quái” trong mộng chính là hắn, ta đã không còn kính sợ Thái Tử nữa.

Nữ chính đã bị hắn đưa vào ngục Chiêu, thân phận “yêu quái” của hắn cũng bị lộ, ta còn sợ gì nữa?

Doanh Hoài liếc ta một cái, khẽ gật đầu, sau đó chuyển ánh mắt lạnh lùng sang Tam Hoàng Tử.

Thấy vậy, ta không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng.

Giỏi lắm, Doanh Hoài, chẳng lẽ ngài không biết rằng thân phận đã bị lộ sao?

Phụ thân nhìn qua phía ta, nói:

“Thanh Nguyệt, con dẫn Thái Tử Điện Hạ đi nghỉ ngơi một chút.”

“À… vâng, được ạ.”

Phụ thân chuẩn bị xử lý Tam Hoàng Tử, ta và Doanh Hoài không tiện ở lại.

Ta kéo nhẹ tay áo Doanh Hoài, chớp mắt ra hiệu:

“Thái Tử Điện Hạ, mời theo ta.”

19

Ta dẫn Doanh Hoài vào trong phòng khách.

Hắn ngồi xuống ghế, dáng ngồi ngay ngắn, gương mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc.

Ta rót một chén trà, cố ý làm giọng điệu nũng nịu, ngọt ngào nói:

“Thái Tử Điện Hạ, mời dùng trà.”

Doanh Hoài ngạc nhiên liếc nhìn ta một cái, nhận lấy chén trà, lạnh nhạt đáp:

“Ừ.”

Thấy hắn không chút động lòng, trong lòng ta dâng lên một cơn giận khó hiểu.

Đến nước này rồi mà hắn còn giả vờ không hiểu!

Đáng ghét, Doanh Hoài, ngài thật biết cách diễn!

Nhìn gương mặt tuấn tú, lạnh lùng của hắn, ta chợt cảm thấy một luồng xúc động.

Sợ gì chứ! Cả hai đã hôn nhau nhiều lần, nữ chính cũng đã thất bại, chi bằng ta thử to gan một chút, ép người đàn ông này lộ nguyên hình.

Khóe môi ta khẽ nhếch, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ hắn, thổi một hơi nhẹ lên cổ hắn.

Ta rõ ràng cảm nhận được cơ thể Doanh Hoài khẽ cứng lại.

Hiệu quả rồi.

Ta ngồi lên đùi hắn, tay quấn quanh cổ hắn, tinh nghịch nháy mắt một cái, hơi thở phả nhẹ như hoa lan:

“Điện Hạ sao không uống trà? Chẳng lẽ chê nô gia hầu hạ chưa tốt?”

Khoảng cách giữa chúng ta rất gần, ta có thể cảm nhận được hơi thở của hắn dần trở nên nóng rực, ánh mắt nhìn ta cũng mang theo cảm xúc khó diễn tả.

Ta mỉm cười, đây chính là điều ta muốn, ép hắn hiện nguyên hình.

“Điện Hạ?”

Cuối cùng, Doanh Hoài không nhịn được nữa, cánh tay siết chặt, ôm lấy ta vào lòng, cúi xuống áp môi hắn lên môi ta.

Nụ hôn này mãnh liệt, nóng bỏng, mang theo ý trừng phạt, khiến đầu óc ta ong ong.

Hồi lâu sau, hắn mới buông ta ra.

Ta chạm tay lên môi mình, tức đến mức muốn mắng người.

Rõ ràng là ta muốn ép hắn lộ diện, sao người chịu thiệt lại là ta?

“Doanh Hoài, ngài đúng là đồ không ra gì!”

Ta đẩy mạnh hắn, thoát khỏi vòng tay hắn.

“Ngươi đã biết rồi?”

Cuối cùng, hắn cũng chịu thừa nhận.

Ta hừ lạnh một tiếng, bực bội đáp:

“Ta đâu phải kẻ ngốc, ngài tỏ ra rõ ràng như vậy, ai nhìn mà chẳng nhận ra.”

Thấy vậy, hắn bật cười, đặt chén trà xuống, cười nhạt hỏi:

“Giận rồi?”

Lại là thế! Người đàn ông này có phải học nghệ thuật thay đổi sắc mặt không, sao biểu cảm cứ thay đổi nhanh như chớp vậy?

Ta quay đầu đi, không thèm nhìn hắn.

Nhưng ngay giây sau, ta cảm giác eo mình bị siết chặt, hắn bế ta lên, lại đặt lên đùi hắn.

Giọng nói của hắn mang theo vẻ bất lực, tay xoa nhẹ má ta, dịu dàng dỗ dành:

“Nguyệt Nhi đừng giận nữa, được không?”

A! A! A! Đáng ghét!

Ta vừa xuống khỏi người hắn, vậy mà hắn lại bế ta lên nữa!

Hắn có phải đặc biệt thích tư thế này không?

“Đã biết rồi…”

Doanh Hoài khẽ thở dài, cọ nhẹ vào tóc ta:

“Vậy nàng phải chịu trách nhiệm với Cô, Nguyệt Nhi.”

Nghe vậy, mắt ta trợn to.

Ngài nghe xem đây có phải lời người nói không? Sao lại bảo ta chịu trách nhiệm với ngài?

Rõ ràng là ngài bắt nạt ta!

“Doanh Hoài, ngài thật không biết xấu hổ! Chính ngài xâm nhập mộng của ta, làm chuyện xấu, sao lại bắt ta chịu trách nhiệm!”

Hắn thở dài bất lực:

“Như vậy, chỉ còn cách để Cô chịu trách nhiệm với nàng, bởi vì…”

Bởi vì cả hai đã hôn nhau nhiều lần, không ở bên nhau thì không thể nói nổi nữa.

“Doanh Hoài, ngài đáng ghét!”

“Được, Cô đáng ghét nhất.”

20

Đáng ghét, Doanh Hoài đã đi tìm Hoàng Đế xin ban thánh chỉ tứ hôn.

Hoàng Đế nghe vậy liền vui như mở hội, lập tức hạ thánh chỉ phong ta làm Thái Tử Phi.

Nhân tiện, còn nhốt Tam Hoàng Tử vào cấm cung.

Đêm đó, ta tức giận đối chất với phụ thân:

“Vậy nên, hai người nói chuyện cả đêm, chỉ để quyết định lúc nào gả con cho Thái Tử sao?”

Phụ thân vuốt râu, cười híp mắt:

“Đương nhiên, con tưởng ta không nhìn ra sao? Mỗi lần nhắc đến Thái Tử hoặc gặp hắn, biểu cảm của con… Chậc chậc chậc.”

Gì chứ!

Ta có biểu cảm đó là vì Doanh Hoài cứ liên tục xuất hiện trong giấc mơ của ta, khiến ta lúng túng mỗi khi gặp hắn ngoài đời.

Chẳng lẽ chỉ vì điều này mà phụ thân hiểu lầm sao?

Ta ủ rũ hỏi:

“Con có thể kháng chỉ không?”

Phụ thân mỉm cười:

“Được chứ, trừ phi con muốn bị tịch thu tài sản và không nhận ta là phụ thân nữa.”

Chết tiệt, xã hội phong kiến, ép người ta phải gả cho kẻ đã bắt nạt mình…

Đêm đó, ta nằm trên giường, tức giận nghĩ rằng, vào mộng, nhất định phải mắng Doanh Hoài một trận cho hả giận.

Một nam chính đường hoàng, không thích nữ chính cũng đành, cớ gì lại để ý đến một nữ phụ ác độc như ta!

Ta thiếp đi.

Lại một lần nữa, ta gặp Doanh Hoài trong mộng.

“Thái Tử, vì sao ngài nhất định phải cưới ta?”

Ta không hiểu, thật sự không hiểu.

Doanh Hoài kéo ta vào lòng, đưa cho ta một cuốn sách:

“Xem cái này đi.”

Trong lòng đầy thắc mắc, ta mở cuốn sách ra.

Tiêu đề là “Mỹ nhân ngốc nghếch của Thái Tử lạnh lùng”.

Cười chết mất, tên sách gì mà quê mùa quá đỗi.

Nhưng vừa phàn nàn xong, ta lập tức chết lặng.

Trời ạ, “mỹ nhân ngốc nghếch” đó lại chính là ta!

Cuốn sách kể về một nữ sinh đại học ngốc nghếch xuyên không thành con gái Thừa Tướng, rồi cùng Thái Tử lạnh lùng trải qua câu chuyện tình yêu.

“Thế giới của chúng ta đã bị xâm nhập, hắn đã thay đổi một phần cốt truyện và ký ức của nàng.”

Doanh Hoài nhẹ nhàng xoa đầu ta, kiên nhẫn giải thích:

“Là Doanh Diễm, hắn không thuộc về thế giới này. Mục đích của hắn là gây rối loạn mọi thứ.”

Hiểu đơn giản, Doanh Diễm giống như một con virus xâm nhập vào máy tính.

Ta lo lắng hỏi:

“Vậy Doanh Diễm đâu rồi?”

Doanh Hoài nhếch môi cười:

“Tự nhiên là đã bị thanh trừng.”

Vậy thì tốt.

Doanh Diễm đã giết hại bao người, hắn chết là đáng.

“Doanh Diễm không phải kẻ đơn giản. Khi ta dẫn người đến phủ hắn, hắn đang ngồi đó, tay cầm chén rượu, vừa thấy ta liền ngửa mặt cười lớn.

“Hắn nói, ‘Chủ nhân thực sự của thế giới đã thức tỉnh rồi sao, thật chẳng thú vị.’ Nói xong, hắn rút kiếm tự sát.”

Ta kinh ngạc.

Đây là kiểu chết kỳ quái gì vậy?

Hơn nữa… một kẻ như Doanh Diễm lại dễ dàng tự sát ư?

Có khi nào hắn đã chạy sang thế giới khác gây hại rồi không?

Trong lòng ta bỗng dâng lên cảm giác nặng nề.

Doanh Hoài nhận ra tâm trạng của ta, nâng cằm ta lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn:

“Nguyệt Nhi, đừng lo. Ở những thế giới khác, các nhân vật chính cũng sẽ thức tỉnh, cho đến khi tiêu diệt được con quái vật đó.”

Đúng vậy.

Mỗi thế giới đều có nhân vật chính riêng, mang theo hào quang đặc biệt.

Doanh Diễm rơi vào tay họ, không chiếm được lợi lộc gì đâu.

Ký ức thuộc về ta cũng dần quay lại.

Quả thật, như Doanh Hoài nói, chúng ta vốn là nam nữ chính yêu nhau, chỉ là ký ức của ta bị sửa đổi.

“Vậy sao ngài có thể xâm nhập giấc mơ của ta?”

Doanh Hoài bế ta lên giường, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán ta:

“Ta có hệ thống. Khi nàng ngủ, ta có thể cảm nhận được.”

Ồ, tại sao người có hệ thống lại không phải là ta chứ?

“Còn về tính cách trong mộng…”

Doanh Hoài bật cười:

“Nhìn thấy mỹ nhân ngốc nghếch của Cô bị bắt nạt, quả thật thú vị.”

“Doanh Hoài! Ngài thật không ra gì!”

“Được, Cô không ra gì nhất.”

(Chính văn hoàn)

Phiên ngoại – Tác giả nhỏ sống một mình và người hàng xóm đối diện

1

Tôi là một tác giả tiểu thuyết thất bại.

Bình thường tôi chỉ ru rú trong nhà, viết vài câu chuyện, thỉnh thoảng xem phim giải trí.

Ngày hôm đó, đồ ăn vặt trong nhà gần hết, tôi tính ra ngoài mua thêm chút đồ.

Vừa mở cửa, liền thấy trên cửa nhà đối diện dán một đôi câu đối và chữ “Phúc”.

Ồ, nhà đối diện có người dọn đến rồi.

Tôi không để ý lắm, vừa chuẩn bị rời đi thì cửa đối diện bỗng mở ra.

Một người đàn ông cao lớn, ước chừng khoảng 1m85, bước ra, tay xách theo túi rác.

Anh ta liếc tôi một cái, ánh mắt lạnh nhạt rồi nhanh chóng dời đi, gương mặt không chút biểu cảm, bước xuống cầu thang.

Tôi ngây người nhìn theo bóng lưng hắn rất lâu.

Một cô gái như tôi, từ khi sinh ra đến giờ chưa từng biết cảm giác rung động là gì, đây là lần đầu tiên.

Cả ngày hôm đó, trong đầu tôi toàn là hình ảnh người đàn ông ở đối diện.

Khi ấy, anh ta chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ và một chiếc quần màu xám.

Dáng người săn chắc, cơ bụng thấp thoáng dưới lớp áo.

Ôi, tôi rung động rồi.

Nhưng hàng xóm lại quá lạnh lùng.

Và tôi bắt đầu hối hận vì không chịu sửa soạn cho tử tế trước khi ra ngoài.

2

Đêm đến, tôi nằm trên giường, hình bóng người đàn ông ở đối diện cứ lởn vởn trong đầu.

Không biết bao lâu sau, tôi mơ màng ngủ thiếp đi.

Nhưng rồi tôi lại mộng thấy người đàn ông ấy.

Anh ta ôm tôi  trên đùi, trước mặt là những tấm gương.

Qua gương, tôi có thể thấy rõ sự chênh lệch vóc dáng giữa tôi và anh ta.

Tôi cao chỉ 1m58, được một người cao 1m85 bế trong lòng, trông thật nhỏ bé.

Mặt tôi đỏ bừng.

“À… anh hàng xóm, anh ôm tôi như vậy làm gì?”

Vì xấu hổ nên ta thốt ra câu hỏi ngốc nghếch như vậy.

Nghe xong, anh ta bật cười khẽ, khóe môi cong lên, giọng trầm ấm vang lên:

“Nhóc con, em nói xem?”

Tôi trợn to mắt, tim đập thình thịch.

Tôi tỉnh dậy.

Tôi bắt đầu lo lắng.

Sáng hôm sau, tôi đặc biệt sửa soạn kỹ lưỡng, trang điểm một chút, dậy thật sớm, hy vọng có thể gặp anh ta lần nữa.

Sự thật chứng minh, tôi vẫn khá may mắn.

Tôi lại gặp anh ấy.

Anh ấy có vẻ cũng chuẩn bị ra ngoài.

Tôi lấy hết dũng khí, chào hỏi:

“Chào buổi sáng.”

Hắn khẽ gật đầu, đáp:

“Ừ.”

Ôi, vẫn lạnh lùng như thế.

Tôi thất vọng quay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng ta, anh bất chợt bật cười khẽ:

“Nguyệt Nhi ngốc.”

(Toàn văn hoàn)