23
Kỳ thi thử lần ba kết thúc, tôi lại tụt hai hạng.
Thầy chủ nhiệm nói lần này đề thi khó quá, không cần lo lắng quá, cứ yên tâm ôn tập là được.
Tôi cất đi sự thất vọng, dốc toàn bộ tinh thần vào việc học.
Tạ Tinh Nguyên dường như tìm được niềm vui mới, mỗi ngày cậu ấy đều liên tục đưa cho tôi đủ loại đồ ăn vặt.
Cậu ấy thậm chí còn lén mang cả bé mèo đen đến trường cho tôi. Tôi ngồi làm bài thi, một tay vẫn có thể cho vào cặp vuốt ve mèo, như một loại “công cụ” giảm stress vậy.
Bùi Triệt không còn tìm tôi nữa, nhưng mỗi khi tôi nói chuyện với Tạ Tinh Nguyên, luôn có một ánh mắt nặng nề từ phía sau nhìn tôi.
Cho đến ngày cuối cùng trước kỳ thi, Bùi Triệt bước đến bên bàn tôi, lật mũ của mình lên.
Cậu ấy cũng đã cạo trọc đầu.
Bùi Triệt mím môi lại nói:
“Thế này đã đủ chưa?”
Cán sự thể dục sững sờ đến nỗi không nói nên lời.
“Triệt, Triệt ca, cậu đang làm gì vậy? Áp lực trước kỳ thi lớn quá à?”
Giống như sự kiêu ngạo đã bị bẻ gãy từng chút một, Bùi Triệt cúi đầu, nở nụ cười nhạt.
“Tôi đang theo đuổi Cầm An Tâm, các cậu hiểu chưa?”
Cậu ta lại nhìn tôi, giọng nói kiên định như hồi bé.
“Những uất ức cậu từng chịu, tôi sẽ trả lại từng cái một. Từ giờ sẽ không ai dám cười nhạo cậu nữa.”
Tôi chưa kịp lên tiếng thì Tạ Tinh Nguyên đã đẩy bạn cùng bàn ra, ngồi phịch xuống chỗ cạnh tôi. Cậu ấy chống cằm lên, nhìn Bùi Triệt với ánh mắt đầy hứng thú.
Tạ Tinh Nguyên bĩu môi, tặc lưỡi:
“Trường các cậu thế này mà gọi là nam thần à? Có khi cậu nên đi mua một bộ bài tây, trong đó chắc sẽ có bản sao giấy tờ tùy thân của cậu đấy.”
Sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt Bùi Triệt trong một khoảnh khắc, nhưng cậu ta cố gắng cười gượng.
“Tôi đang nói chuyện với Cầm An Tâm.”
Tôi siết chặt cây bút, khẽ lắc đầu.
“Bùi Triệt, không cần phải làm thế đâu.”
“An Tâm, có cần hay không không phải do cậu quyết định.”
Bùi Triệt đội mũ lại rồi trở về chỗ ngồi.
Tạ Tinh Nguyên vẫn không chịu rời đi, ngồi lì bên cạnh tôi.
Lúc Bùi Triệt đến, tôi đã nhận ra Tạ Tinh Nguyên rất căng thẳng, tay cậu ấy nắm chặt lấy bàn.
“Đừng lo…”
Tôi thì thầm vào tai Tạ Tinh Nguyên, đảm bảo với cậu ấy:
“Chúng ta là bạn tốt nhất thế gian mà.”
Môi Tạ Tinh Nguyên dần giãn ra, cậu ấy cười, nhưng nụ cười lại dường như không hoàn toàn vui vẻ.
24
Sau kỳ thi đại học, tôi dọn ra khỏi nhà.
Nghe nói tôi đang làm thêm để tự lập thì bố mẹ tôi rất hài lòng, khen tôi đã biết suy nghĩ.
Nhưng tôi chẳng còn để tâm đến lời đánh giá của họ nữa.
“Tạ Tinh Nguyên, chúng ta sẽ học đại học ở cùng một thành phố chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
“Lên đại học chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt nhất chứ?”
Tôi ngại ngùng giải thích:
“Tớ không cấm cậu kết bạn mới, nhưng liệu có thể…”
“Có thể.”
Cậu ấy trả lời ngay lập tức, không chút do dự.
Cậu ấy xoa mái tóc ngắn đã chạm đến vành tai của tôi.
“Nếu tớ nói không thể, thì nửa đêm cậu lại chui vào chăn khóc đúng không?”
“Tớ không có khóc!”
“Ừ, không có An Tâm, tớ mới là người sẽ khóc.”
Tôi mở to mắt, cố tưởng tượng cảnh Tạ Tinh Nguyên khóc, nhưng không thể hình dung ra nổi.
…
Bùi Triệt không xuất hiện nữa.
Nghe nói Bùi Triệt thi trượt đại học, sau đó bị bố mẹ ép gửi vào một trường cấp ba ở tỉnh để học lại.
Tạ Tinh Nguyên và tôi cùng đến học ở một thành phố. Cậu ấy học ở trường thể dục thể thao, còn tôi vừa đủ điểm vào trường y, học ngành tâm lý học.
Từ năm nhất đến năm hai, Tạ Tinh Nguyên ngày nào cũng đến tìm tôi.
Có khi là mang đồ ăn vặt, trái cây, có khi viện lý do không đủ tiền tiêu vặt để ăn ké căng-tin. Lúc nào cậu ấy cũng có cả tá lý do. Nhưng cậu ấy chưa bao giờ để tôi đến trường thể dục của mình.
Khi tôi hỏi, cậu ấy lảng tránh:
“Toàn con trai đang tập luyện, không mặc áo, mồ hôi nhễ nhại, hôi lắm, cậu không quen đâu.”
Tạ Tinh Nguyên rất đẹp trai, chỉ cần khoác lên một chiếc áo khoác gió cũng trông như đang mặc đồ của một thương hiệu nổi tiếng. Mỗi lần cậu ấy xuất hiện trước ký túc xá, luôn thu hút sự chú ý của nhiều nữ sinh.
Bạn cùng phòng của tôi thì tấm tắc:
“An Tâm, cậu thật may mắn, cậu ấy vừa cao vừa đẹp trai, lại là sinh viên thể thao, đúng chuẩn luôn đấy!”
Các bạn cùng phòng đều rất thân thiện, hai năm qua chúng tôi sống chung với nhau rất tốt.
Tôi đã nhiều lần giải thích rằng tôi và Tạ Tinh Nguyên chỉ là bạn thân nhưng họ không tin.
Lần này tôi lại nhắc lại một lần nữa.
Bạn cùng phòng, Phương Viên, giơ tay lên:
“An Tâm, vậy để tớ giới thiệu cho cậu một anh khóa trên nhé. Cậu ấy thích cậu lâu rồi, nhưng cứ sợ cậu có bạn trai nên không dám tiến tới.”
Thích thầm tôi ư? Cũng có người thích thầm tôi sao?
Bạn cùng phòng lườm tôi:
“Thôi nào, cậu là hoa khôi của khoa tâm lý chúng ta đấy, tự tin lên đi chứ!”
Mọi người kéo tôi ra trước gương.
Hai năm đại học, tôi đã bị Tạ Tinh Nguyên nuôi cho béo lên vài cân, cằm gầy nhọn giờ đã có chút thịt, không còn trông như một đứa trẻ gầy gò nữa.
Các cậu ấy lại kéo tôi đi thay đồ trong tủ.
Nhìn cô gái với mái tóc dài, dáng vẻ thanh tú trong gương, tôi bỗng cảm thấy vừa quen vừa lạ.
Bạn cùng phòng ôm lấy cánh tay tôi:
“Thế đồng ý không? Nói một lời đi.”
Tôi gật đầu:
“Ừ, được mà.”
Hẹn hò thời đại học cũng là chuyện bình thường thôi.
Tôi đi gặp anh chàng khóa trên, nhưng vừa mới gặp mặt là tôi đã muốn bỏ đi ngay.
Mùi khói thuốc nồng nặc khiến tôi khó chịu.
“Cầm học muội, anh đã gọi cho em món trà sữa khoai môn ít đường, ít đá, các bạn nữ thích lắm.”
Anh ta rất nhiệt tình nên tôi đành miễn cưỡng ngồi xuống.
Anh ta hỏi tôi đủ thứ, từ tiểu học, trung học, cấp ba học trường nào, bố mẹ làm nghề gì, có anh chị em không.
Khi biết tôi lớn lên ở vùng núi, anh ta có vẻ ngạc nhiên, ánh mắt lướt từ mặt tôi xuống dưới.
“Học muội , em có khí chất rất tốt, trông không giống người lớn lên ở trong núi chút nào.”
Lời khen của anh ta đầy miệng, nhưng tôi không thấy vui chút nào. Đặc biệt là ánh mắt của anh ta, khiến tôi cảm thấy khó chịu. Như thể đang đánh giá một món hàng chờ định giá vậy.
Tạ Tinh Nguyên chưa bao giờ nhìn tôi như vậy.
Tôi bỗng thấy nhớ Tạ Tinh Nguyên.
【Tạ Tinh Nguyên, cậu ở đâu vậy?】
Tôi nhắn tin cho cậu ấy, nhưng không thấy trả lời.
Sau khoảng 20 phút, tôi cảm thấy rất ngượng ngùng và lấy điện thoại ra.
“Xin lỗi anh nhé, đàn anh, chúng ta không hợp nhau. Em sẽ chuyển tiền trả lại tiền trà sữa cho anh.”
Chuyển tiền xong, tôi không thể chờ thêm nữa mà vội vàng chạy ra khỏi căng tin.
Vừa ra đến cửa, tôi đụng ngay vào Tạ Tinh Nguyên. Cậu ấy mặc đồ đen từ đầu đến chân, lúc này đang nhìn tôi với biểu cảm khó hiểu.
“Ở cổng trường, tớ gặp bạn cùng phòng của cậu, cô ấy nói cậu đang đi xem mắt?”
Tôi gật đầu, định kể cho cậu ấy nghe về trải nghiệm xem mắt kinh khủng của mình thì Tạ Tinh Nguyên đột nhiên nắm chặt cổ tay tôi, giọng khàn khàn:
“Tại sao?”
“Tại sao cậu lại đi xem mắt?”
Cậu ấy không dùng nhiều sức, tôi dễ dàng rút tay ra. Tạ Tinh Nguyên liền chuyển sang nắm lấy tay tôi. Tôi cũng không nhận ra có gì khác lạ, vừa đi vừa kể:
“Nhiều người ở đại học yêu nhau mà. Tớ cũng tò mò không biết cảm giác yêu đương thế nào.”
Tạ Tinh Nguyên khẽ “ừ”, có vẻ bình thản mà hỏi tiếp:
“Vậy cảm giác thế nào?”
Tay tôi bị cậu ấy siết chặt hơn một chút.
“Không thích.”
Tôi thở dài, ngẩng đầu nhìn trời:
“Tớ nghĩ tớ sẽ cô đơn cả đời mất.”
Tạ Tinh Nguyên bật cười, bầu không khí căng thẳng quanh cậu ấy như tan biến trong chốc lát.
Cậu ấy nhìn tôi cười rạng rỡ.
“Thật sự muốn yêu đương à?”
“Cũng… không hẳn.”
“Vậy có thể ưu tiên cân nhắc đến tớ không?”
Tôi ngẩn người, ngước mắt lên, chạm phải ánh nhìn sâu thẳm, đen láy của Tạ Tinh Nguyên.
Trái tim tôi như là chiếc xe máy nhỏ đang lao vun vút trên đường cao tốc vậy, nhịp tim tăng lên từng hồi.
“Tạ Tinh Nguyên…”
Tôi lí nhí gọi tên cậu ấy, bỗng cảm thấy có chút ngại ngùng, mặc dù từ trước đến nay không biết đã gọi tên cậu ấy bao nhiêu lần.
Cậu ấy nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc lòa xòa trước trán của tôi. Trán cậu ấy khẽ chạm vào trán tôi, cọ nhẹ một cái.
Giọng nói của cậu ấy không còn lạnh lùng như thường ngày, mà ấm áp, đầy cuốn hút.
“An Tâm, tớ không muốn chờ nữa. Cậu yêu tớ đi, được không?”
Tôi sững sờ đến nỗi mắt mở to không chớp được. Hơn nữa dường như trong lòng tôi cũng không hề từ chối lời yêu cầu của cậu ấy.
Trong khoảnh khắc quan trọng ấy, tôi chỉ tập trung vào một điều.
Tạ Tinh Nguyên có mùi thơm quá! Tôi thích!
Nhưng mà…
“Nếu yêu nhau rồi, chúng ta vẫn là bạn tốt chứ?”
Không ngờ điều tôi băn khoăn lại là chuyện này, Tạ Tinh Nguyên ngạc nhiên trong giây lát.
“Tất nhiên.”
Giọng nói cậu ấy ẩn chứa tiếng cười đầy lười biếng, lúm đồng tiền trên má hiện lên.
“Bạn trai, cũng là bạn mà.”
“Thế thì được thôi.”
Tôi chủ động vòng tay ôm lấy cậu ấy.
“Vậy chúng ta sẽ là người yêu của nhau cả đời đúng không?”
“Tất nhiên rồi.”
Tạ Tinh Nguyên khẽ cười, cằm của cậu ấy nhẹ nhàng tựa lên đỉnh đầu tôi.
Bất chợt, cổ tôi cảm nhận được vài giọt nước rơi xuống.
Tôi liếc nhìn, trời hôm nay rất quang đãng mà, không mưa không gió gì hết.
“Tạ Tinh Nguyên, sao cậu lại khóc thế?”
Tôi định ngước lên nhìn, nhưng cậu ấy lại ấn đầu tôi vào lòng mình.
Đúng là đồ nhỏ mọn!
Tôi bực mình, túm lấy ngực áo cậu ấy mà kéo một cái, chẳng ngờ đụng trúng chỗ nào đó khiến cậu ấy khẽ rên lên, cơ bắp lập tức căng cứng.
Tôi lặng lẽ rút tay lại.