Một cơn choáng váng ập đến, trước mắt ta liền hiện ra gương mặt thân thiện và hiền lành của phu nhân Tướng quân, Lâm Hi Nguyệt.
Nàng ẩn nhẫn khó xử vỗ nhẹ vào tay ta.
“Họa Mi, Thúy Liễu nói rằng nàng ấy đã để mắt đến gian phòng của ngươi. Nàng ấy là thông phòng do thượng quan của Tướng quân ban tặng, dù là ta cũng phải nể mặt nàng ấy vài phần, ngươi nhường cho nàng ấy đi.”
Ta vô thức rút lại tay mình khỏi tay nàng, trong đầu chợt bàng hoàng.
Ta đã trọng sinh rồi sao!
Kiếp trước chính là ngày này, thượng quan của Tướng quân Lăng Chí Viễn đã tặng cho hắn một thị tỳ xinh đẹp tên Thúy Liễu, Lăng Chí Viễn không thể từ chối nên đã mang nàng về, giao cho Lâm Hi Nguyệt sắp xếp.
Lâm Hi Nguyệt một mặt khó xử khuyên ta nhường phòng, ta liền không kìm nén được cơn giận, chạy đi gây gổ với Thúy Liễu.
Ta giận nàng ấy ngạo mạn, vô lễ, mới vào phủ đã đến khiêu khích ta. Nàng ấy cũng không phải là người chịu thiệt, lập tức chống nạnh cãi nhau với ta.
Bọn ta gây náo loạn khiến gà bay chó chạy, sự ồn ào đã kinh động đến Lăng Chí Viễn, hắn phạt cả hai quỳ dưới nắng, lại mắng mỏ bọn ta là “những kẻ hay tranh giành, đanh đá, không đáng mặt phu nhân!”
Ngay sau đó, hắn ôm lấy Lâm Hi Nguyệt, người trông càng thêm điềm tĩnh và thanh cao dưới ánh sáng của chúng ta, rồi tiến vào phòng.
Từ lần đó, ta và Thúy Liễu kết thành kẻ thù, đấu đá không ngừng, chẳng ai chịu nhường nhịn. Lâm Hi Nguyệt vì e ngại thân phận của chúng ta, cũng không thể can thiệp sâu, chỉ là ở giữa “hòa giải”.