Ta yêu thích Tạ Trường Lăng, tình cảm của ta dành cho chàng ai ai cũng biết.
Cho đến một ngày, chàng vì cứu công chúa mà đập đầu bị thương, có người hỏi chàng:
“Ngươi không sợ cô nương nhà họ Thư ghen tuông, làm loạn lên sao?”
Tạ Trường Lăng tiện tay ném bỏ ngọc bội của ta, hờ hững đáp:
“Ca ca ta sẽ giúp ta ứng phó với nàng ấy.”
Ba tháng sau, ta được gã vào nhà họ Tạ, nhưng tân lang lại không phải là chàng.
Lần đầu tiên Tạ Trường Lăng rơi lệ trước mặt ta.
Chàng nâng ngọc bội lên, đứng dưới mưa, trông thật thảm hại, cầu xin ta tha thứ.
Ta nghiêng đầu, ném ngọc bội xuống đất:
“Chàng nói đúng.”
“Ca ca chàng đủ để ứng phó với ta.”