Ta yêu thích Tạ Trường Lăng, tình cảm của ta dành cho chàng ai ai cũng biết.
Cho đến một ngày, chàng vì cứu công chúa mà đập đầu bị thương, có người hỏi chàng:
“Ngươi không sợ cô nương nhà họ Thư ghen tuông, làm loạn lên sao?”
Tạ Trường Lăng tiện tay ném bỏ ngọc bội của ta, hờ hững đáp:
“Ca ca ta sẽ giúp ta ứng phó với nàng ấy.”
Ba tháng sau, ta được gã vào nhà họ Tạ, nhưng tân lang lại không phải là chàng.
Lần đầu tiên Tạ Trường Lăng rơi lệ trước mặt ta.
Chàng nâng ngọc bội lên, đứng dưới mưa, trông thật thảm hại, cầu xin ta tha thứ.
Ta nghiêng đầu, ném ngọc bội xuống đất:
“Chàng nói đúng.”
“Ca ca chàng đủ để ứng phó với ta.”
1
Tin tức Tạ Trường Lăng bị thương được truyền về.
Chàng đã theo phụ thân tập luyện nhiều năm, trên đường hồi kinh đã cứu công chúa.
Người ta đồn rằng công chúa đã yêu chàng ngay từ cái nhìn đầu tiên, thuốc quý cứ như thác mà đưa vào phủ họ Tạ.
Tin đồn truyền đến tai ta, họ cười nói:
“Thư Linh, thiếu niên mà ngươi yêu sắp yêu người khác rồi.”
Ta không tin, cũng không dám tin.
Khi ta đến, Tạ Trường Lăng đang cầm cái túi thơm mà công chúa tặng, đùa nghịch trên tay.
Người bằng hữu đến thăm chàng cười hỏi:
“Ngươi tiếp nhận ân tình của công chúa như vậy, không sợ cô nương nhà họ Thư ghen tuông, làm loạn lên sao?”
Ngón tay Tạ Trường Lăng run nhẹ.
Một lúc sau, chàng lấy từ trong lòng lấy ra một miếng ngọc bội.
Vẻ mặt chán chường, hờ hững đáp:
“Ca ca ta sẽ giúp ta ứng phó với nàng ấy.”
Ngọc bội bị tùy ý ném vào hồ sau cửa sổ, lặng lẽ không một tiếng động.
Không có chút vẻ luyến tiếc nào.
Chàng là thiếu niên ngông cuồng của Vũ Lăng, cả đời không thích quy tắc gò bó.
Vì thế, chàng cũng không thích một cô nương như ta.
2
Miếng ngọc bội này đã ở bên Tạ Trường Lăng nhiều năm rồi.
Năm đó chàng theo phụ thân ra trận, bị trúng độc nguy hiểm đến tính mạng.
Ngay cả thái y cũng lắc đầu nói chàng không sống nổi ba ngày.
Trong lúc tuyệt vọng, ta đành phải tin vào những truyền thuyết về thần linh trong dân gian.
Từng bước chân từng cái dập đầu, từ sáng sớm đến chiều tà.
Ở con đường núi hiểm trở như vậy, người hầu bên cạnh ta thương xót đến rơi nước mắt, nhưng ta vẫn cắn răng không kêu đau.
Ta quỳ trước thần phật cầu nguyện, ta cầu Tạ Trường Lăng sống lâu trăm tuổi, ta cầu chàng sống lâu hơn, lâu hơn nữa.
… Xin hãy để Tạ Trường Lăng bình an.
Dập đầu đến đầu vỡ máu chảy, đến toàn thân đầy vết thương, ta đổi lấy được miếng ngọc bội này.
Ngày hôm sau, cơn sốt của Tạ Trường Lăng giảm xuống.
Ta nằm bên giường của chàng ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy đã thấy ngọc bội nằm trong lòng bàn tay của chàng.
Chàng chăm chú nhìn ngọc bội, rồi cúi người về phía ta, cẩn thận lau đi những giọt nước mắt của ta.
Miếng ngọc bội ấy đã trở thành bùa hộ mệnh của chàng, sau này khi đi đánh trận, chàng không gặp lại hiểm nguy như năm đó nữa.
Bây giờ, chàng lại có thể tiện tay ném bỏ ngọc bội.
Kinh thành đều đùa rằng chàng được công chúa ưu ái.
Ơn cứu mạng, trời sinh một đôi, như vậy mới có thể tạo nên một câu chuyện đẹp.
Ta mơ hồ nhớ lại.
Năm đó chàng cất giấu ngọc bội ở ngực, dưới ánh sáng ban mai mỉm cười nói:
“Thư gia A Linh, nàng có phải thích ta không?”
Nhưng giờ đây chàng đã sớm quên rồi.
3
Ta chạy trốn trong hoảng loạn.
Ta đã yêu Tạ Trường Lăng rất lâu rồi, yêu đến mức ai ai cũng biết, yêu đến mức toàn thân đầy thương tích, mọi người đều cười nói rằng nhà họ Thư có một cô nương si tình.
Thuở nhỏ phụ thân và ca ca ta đều mất sớm, ta được lưu lại để a di chăm sóc.
Để sớm đoạt được gia nghiệp, a di đã tốn rất nhiều tâm tư với mong muốn gả ta đi.
Năm ta vừa tròn tuổi cập kê, ta bị hứa gả cho một người thân bên nhà ngoại của bà ấy.
Bà ấy nói rằng lão thúc công tuy tuổi đã cao, nhưng mà ông ấy sẽ thương yêu ta, không để ta chịu thiệt thòi.
Ta khóc lóc la hét nói ta không muốn lấy phu quân, ai cũng biết lão thúc công đã quá tuổi thất tuần, trong phòng có nhiều tiểu thiếp, thích nhất là hành hạ người khác.
Để ép ta thuận theo, a di đã nhốt ta trong phòng chứa củi, cho ta uống thuốc làm mềm xương, dù ta có khóc đến khản cả giọng cũng không có ai đoái hoài đến.
Cho đến khi Tạ Trường Lăng xuất hiện.
Chàng ôm lấy vai ta, một mình đơn độc đối đầu với hàng chục gia đinh trong cơn mưa, lạnh lùng nói:
“Ta muốn xem, ai dám động vào nàng ấy.”
Chàng nói:
“Thư gia A Linh, mặc dù chỉ là lời hứa miệng của bậc trưởng bối ngày xưa, nhưng chúng ta hồi nhỏ cũng từng có hôn ước.
Nếu nàng không chê, từ nay về sau, tất cả gia tài của Tạ Trường Lăng ta đều giao phó cho nàng.”
Một lời hứa không nặng không nhẹ, nhưng đã bảo vệ ta nhiều năm.
Nhưng ta đã quên mất.
Lời hứa như thế này, từ trước đến nay không thể làm bằng chứng được.
4
Nhưng ta không ngờ mọi chuyện lại đến nhanh như vậy.
Khi trở về nhà họ Thư, ta liền bị a di giam cầm, nhốt trong biệt viện.
Bà cầm tờ hôn thú của ta, trước mặt là bộ trang phục cưới đỏ tươi.
Bà khuyên ta an lòng:
“Ta biết ngươi chê thúc công lớn tuổi, nhưng ngươi gả qua đó vài năm, đợi ông ấy chết rồi sẽ có những ngày tháng thoải mái.”
“Như thế thì có gì không tốt đâu?”
Không tốt, tất cả đều không tốt.
Phụ thân và ca ca ta đều chết trận, sau khi chết phần thưởng và danh dự đều rơi vào tay ta.
Gia sản rộng lớn khiến người ta thèm thuồng.
Ta làm sao có thể trơ mắt nhìn gia sản mà bọn họ ta đánh đổi bằng tính mạng lại trở thành của hồi môn cho người khác?
A di không khuyên nữa, bà chỉ nói với ta là:
“Hai ngày sau đến sinh nhật công chúa, Tạ Trường Lăng cũng sẽ đi.”
Người sáng suốt đều biết đây là dịp để hoàng đế chọn phu quân cho công chúa.
Nhưng trước khi đi, bà nói:
“Thư Linh, trước đây có Tạ Trường Lăng bảo vệ ngươi, nhưng hắn chưa bao giờ thực sự đổi hôn thú với ngươi, định ra hôn ước.
Mọi người đều nói lòng người dễ đổi thay, đã qua nhiều năm như vậy rồi.
Ngươi cũng nên nhận mệnh rồi.”
Ta bướng bỉnh mím môi, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, nhưng ta tự biết không thể phản bác.
Bởi vì ngay cả ta cũng không thể giải thích được.
Tạ Trường Lăng, nếu chàng thật sự thích ta.
Vậy tại sao, chưa bao giờ nghĩ đến việc đến phủ cầu thân?
5
Ta thay y phục của tỳ nữ, trốn khỏi nhà họ Thư.
Ta muốn tìm Tạ Trường Lăng.
Ta không cầu chàng giữ lời hứa, không cầu chàng cưới ta, dù chàng và công chúa ân ái hòa hợp cũng được.
Ta muốn cầu xin chàng giúp ta.
Xin chàng giúp ta, đừng để ta phải gả cho người mà ta không muốn gả.
Ta cố ý tìm chàng lúc sáng sớm, ta biết Tạ Trường Lăng phải vào cung dự tiệc, vậy nên ta đã đợi sớm hơn ở cổng.
Nhưng hôm nay nhà họ Tạ đông người tấp nập, ta mãi mới tìm được tiểu tư của Tạ Trường Lăng.
Ta tỏ vẻ khẩn cầu, nói rằng ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với Tạ Trường Lăng.
Nhưng ta đợi rất lâu, đợi đến khi trời sáng, ta cố gắng giữ tinh thần, nhận được câu trả lời từ tiểu tư sau khi thông báo:
“Công tử nói, hôm nay nhà họ Tạ có khách quý, xin mời nàng về phủ, ngày khác sẽ nói chuyện.”
Ta nghe thấy có người từ cửa bước ra, công chúa cười nói vui vẻ, Tạ Trường Lăng theo sau phụ thân chàng.
Khi nhìn thấy ta, ánh mắt của chàng ngưng lại một lúc, cuối cùng vẫn rời đi.
Hóa ra khách quý của Tạ Trường Lăng chính là công chúa.
Ta cúi đầu nhìn lại bộ y phục thô kệch trên người mình, ta chưa bao giờ thê thảm như vậy, để trốn khỏi nhà họ Thư, ta cắn răng trèo lên mái nhà, nhắm mắt nhảy xuống, đến cả cánh tay cũng bị cành cây cào rách máu.
Trong khoảnh khắc đó ta thật sự muốn khóc, rõ ràng ta thê thảm như vậy, rõ ràng ta khẩn trương như vậy, nhưng Tạ Trường Lăng lại không hỏi ta lấy một câu.
Xe ngựa đi về hướng hoàng cung, thị vệ trong cung rất nhiều nên ta không thể nào tiếp cận được.
Đằng sau, gia đinh phát hiện ta trốn chạy đã đến, ta nhìn thấy đèn lồng trước phủ vụt tắt, bởi vì trời đã sáng.
Nhưng ánh sáng mặt trời sao mà chói mắt thế này.
Ta bóp chặt lòng bàn tay, cố gắng nhịn đau, quay người muốn chạy tiếp.
Gia đinh đuổi theo phía sau bị người ta chặn lại, trước mặt ta là một bóng hình cao lớn.
Vạt áo đen bị gió thổi bay, ta sững sờ nhìn, chỉ nghe thấy người đó nhẹ nhàng hỏi một câu:
“Nhất định phải là Tạ Trường Lăng sao?”