Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại YÊU AI YÊU CẢ ĐƯỜNG ĐI Chương 5 YÊU AI YÊU CẢ ĐƯỜNG ĐI

Chương 5 YÊU AI YÊU CẢ ĐƯỜNG ĐI

9:20 chiều – 07/08/2024

17

Ta ngồi trong xe ngựa, giọng của Tạ Trường Lăng vọng vào từ cửa sổ:

“Chỉ còn nửa tháng nữa là đến kinh thành.”

Ngày đó, Tạ Duẫn ho khan, trả lại hôn thú cho ta.

Chàng nói rằng gia sản của nhà họ Thư bị a di giữ đã được lấy lại hết, chàng nói chàng chỉ thay Tạ Trường Lăng chăm sóc ta một thời gian, giống như tình cảm dành cho củ ấu, nay hôn thú trả lại, giữa ta và chàng cũng không còn gì nữa.

Vì vậy ta không cần ở lại.

Lúc đó ta thực sự đã rơi nước mắt.

Ta không nói gì, quay người ngồi lên xe ngựa của Tạ Trường Lăng.

Thực ra ta có thể phân biệt đâu là dối trá, giống như những lời Tạ Duẫn nói ngày đó, chỉ để ta rời đi.

Nhưng ta biết ta còn việc quan trọng hơn phải làm.

Tạ Duẫn đã phát hiện ra bằng chứng tội lỗi của quan trấn thủ Kinh Châu, nên quan trấn thủ muốn giết người diệt khẩu.

Ta muốn nhanh chóng trở về kinh thành.

Ta ôm lấy đôi mắt mờ mịt, lau đi nước mắt.

Nhưng có lẽ đã quá muộn, không ai có thể giữ được Tạ phủ, bằng chứng của quan trấn thủ chắc chắn sẽ bị tiêu hủy trước khi người từ kinh thành đến.

Khi đó cái chết của Tạ Duẫn chỉ có thể là do tai nạn.

Kinh thành lớn như vậy, chàng không phụ thân không mẫu thân, những kẻ thèm muốn mạng sống của chàng vốn đã không ít.

Không có ai sẽ thay chàng kêu oan.

Đúng mùa hè, mưa nhiều. Nước sông dâng cao, đất ven bờ trơn trượt.

Ngựa trượt chân, hành lý trên xe ngựa rơi xuống bùn, làm chậm hành trình, có người đề nghị bỏ lại những thứ không cần thiết.

Tạ Trường Lăng đồng ý.

Những thứ Tạ Duẫn để lại cho ta liền bị vứt bỏ.

Thực ra những vật quý không nhiều, một hôn thú, một giỏ củ ấu, vài hộp sách, không còn gì khác.

Khi sách bị ném vào dòng sông chảy xiết, ta đẩy Tạ Trường Lăng ra và lao theo, ta bị sông làm sặc mấy ngụm nước, nhưng ta không bận tâm.

Ta đã học cách xem sổ sách, ta không biết có phải mình nhìn nhầm không, nhưng ta không hiểu tại sao trong những cuốn sách Tạ Duẫn để lại cho ta lại có sổ sách.

… Là sổ sách.

Giấy bị nước thấm ướt, chữ cũng nhòe đi, ta cầm sổ sách đứng trong dòng sông lạnh lẽo lật nhanh, lòng lạnh ngắt.

Ngày đó Tạ Duẫn mang từ phủ quan trấn thủ ra những thứ này, chính là những cuốn sổ sách này.

Sổ sách không đầy đủ, nhưng ghi chép rõ ràng việc tham nhũng hàng năm khi xây đê của quan trấn thủ Kinh Châu.

Tạ Trường Lăng cũng nhảy xuống nước, chàng nắm lấy cổ tay ta, ngay cả ngón tay cũng run rẩy.

Chàng quát lớn:

“Thư Linh, vì những cuốn sách này mà nàng không cần mạng nữa sao?”

Ta chậm chạp ngẩng đầu, nước mắt đầy mặt.

Ta thấy đôi môi mím chặt của Tạ Trường Lăng, và nỗi hối hận cùng đau khổ chưa tan trong mắt chàng.

Nhưng ta không quan tâm đến điều đó.

Ta run rẩy toàn thân, đứng chắn trước mọi người, thở hổn hển nói:

“Không được vứt.”

18

Quan trấn thủ Kinh Châu không thoát khỏi.

Hoàng thượng giận dữ, ra lệnh điều tra toàn diện, những cuốn sổ sách đó đóng vai trò rất quan trọng.

Cuối cùng điều tra ra dịch bệnh ở Kinh Châu.

Hóa ra quan trấn thủ Kinh Châu cấu kết với ngoại đảng, muốn truyền dịch bệnh đến kinh thành để chiếm quyền, nhưng vì lũ lụt ở Kinh Châu mà bị lộ sớm.

Người ta nói không tìm thấy xác của Tạ Duẫn.

Ngày đó chuyện rất lớn, nghe nói Tạ Duẫn bị thương rất nặng, không ai biết chàng ở đâu, cũng không ai biết chàng sống hay chết.

Những thuộc hạ cũ của Tạ Duẫn đến đưa chìa khóa cho ta.

Họ nói đó là do Tạ Duẫn để lại, chàng đã dặn dò phải giao tận tay ta.

Ta mở kho, bụi bặm dày đặc, khiến ta ho sặc sụa.

Đây là toàn bộ tài sản của Tạ Duẫn, cửa hàng có người quản lý, vàng bạc châu báu chàng cũng không quan tâm.

Ngày đó ở Kinh Châu, trước khi ta rời đi, Tạ Duẫn đã giao toàn bộ tài sản của mình cho ta.

Chàng nói: 

“Nếu nàng sau này thành thân, ta không có gì để mừng.

Chỉ còn lại những vật tầm thường này, mong A Linh đừng chê.”

Ta chỉ nghĩ, dù Tạ Duẫn để lại những thứ này cho ta, nhưng một ngày nào đó ta phải trả lại.

Nếu chàng không quay về, ta thật sự sẽ phải mang toàn bộ tài sản của chàng đi lấy người khác.

Tạ Duẫn, chàng có giận không?

Nếu chàng không muốn, Tạ Duẫn.

Vậy thì hãy nhanh chóng trở về.

19

Ta đã đến Kinh Châu.

Kinh thành không còn gì để ta luyến lưu, ta không có chức vị, đi lại rất tự do.

Mưa rất lớn, trước khi đi, Tạ Trường Lăng tiễn ta ở bờ sông trước cổng thành.

Với sự hỗ trợ của Tạ đại nhân, việc vận chuyển cứu trợ diễn ra rất thuận lợi, nghe nói chàng thăng tiến rất nhanh, giống như Tạ Duẫn năm xưa.

Chàng im lặng rất lâu, cuối cùng nói:

“Nhất định phải rời đi sao?”

Ta chợt nhớ lại ngày đó, khi ta từ nhà họ Thư, bùn đất bám đầy người trèo tường ra ngoài, không còn đường thoát, có người đã giúp ta dọn sạch mọi trở ngại.

Người đó hỏi: “Nhất định phải là Tạ Trường Lăng sao?”

Ta cười.

“Ừ, nhất định phải rời đi.”

Ta phải đến Kinh Châu.

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, nhưng cảm giác tự do còn hơn mấy chục năm cuộc đời trước đó của ta.

Tạ Trường Lăng lấy ra ngọc bội từ ngực mình, đó là miếng ngọc bội mà chàng từng vứt đi.

Ngọc bội vẫn nguyên vẹn, có lẽ bùn ở hồ quá sâu, hoặc may mắn không bị va đập vào đá.

Ta nghe giọng nói khàn khàn của Tạ Trường Lăng:

“Ngọc bội, ta đã tìm lại được.”

Chàng nói chàng và công chúa không có tình cảm. Phụ thân chàng muốn chàng tiếp cận hoàng gia để tiến thân, công chúa cũng có người muốn cưới mà không cưới được, cả hai đều biết đối phương chỉ là đóng kịch.

Ta kiên nhẫn nghe chàng nói xong, rồi đột ngột lên tiếng:

“Tạ Trường Lăng, vấn đề của chúng ta chưa bao giờ nằm ở người khác.”

Tạ Trường Lăng sững sờ.

Ta nhận lấy ngọc bội từ tay chàng, ngọc bội mượt mà, từng được ai đó cất giữ cẩn thận.

Nhưng tiếc thay, thời gian quá lâu, khi mọi thứ đã trở thành thói quen, bảo vật từng được giữ gìn sợ vỡ, cũng không còn quý giá nữa.

Ta bước đến trước mặt chàng, ném ngọc bội xuống sông.

Miếng ngọc bội này ta tự cầu được, từng bước từng bước dập đầu, ta vẫn còn nhớ sự hoảng loạn của mình khi biết Tạ Trường Lăng nguy kịch.

Vì vậy bây giờ cũng nên để ta tự tay vứt bỏ nó.

Tạ Trường Lăng vô thức đưa tay chộp lấy, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.

Chàng trơ mắt nhìn ngọc bội rơi xuống nước, những gợn sóng bị mưa làm tan biến.

Ta nghiêng đầu, nhìn Tạ Trường Lăng:

“Chàng nói đúng.

Ca ca chàng đủ để ứng phó với ta.”

Tạ Trường Lăng cứng đờ.

Chàng nói nhỏ:

“… Nàng đã nghe thấy.”

Ta không phủ nhận.

Ta nghiêm túc hỏi chàng:

“Tạ Trường Lăng, tình cảm của ta khiến chàng cảm thấy khó chịu đến vậy sao?

Vì vậy chàng chưa bao giờ nghĩ đến việc cầu thân, khi bằng hữu trêu đùa chỉ nói chán ghét, ai cũng nói cô nương nhà họ Thư si tình, tình cảm của ta khiến chàng mất mặt đến vậy sao?”

Ngón tay chàng cứng đờ, trong mắt đầy ngạc nhiên và đau khổ:

“Không phải vậy.

Người khác luôn lấy chuyện này ra đùa, ta thực sự… có chút chán ghét.

Sau đó nghe tin nàng gặp nạn ở Kinh Châu, ta mới nhận ra những chuyện trước đây không là gì cả.

Ta bất chấp mọi thứ vào cung gặp thánh thượng, chỉ mong có cơ hội đi Kinh Châu tìm nàng. Ngày đó nàng nói, nàng và Tạ Duẫn không phải không có quan hệ, nàng nói giữa nàng và huynh ấy có hôn ước, nhưng chỉ có ta biết người từng có hôn ước với nàng chính là ta.”

Chàng ấy đau khổ và bối rối nhìn ta:

“A Linh, đó là lần đầu tiên ta nhận ra mình đã sai.”

Thiếu niên mà ta đã yêu nhiều năm, dù có tổn thương đến đâu ta cũng chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ, sau này ta tuyệt vọng, buông tay, bây giờ chàng ấy lại nói với ta, chàng đã sai.

Nhưng Tạ Trường Lăng.

Vỡ rồi là vỡ rồi.

“Chàng có đau lòng không?”

Tạ Trường Lăng, năm xưa không hiểu tình cảm quý giá, chàng có hối hận không?

Thấy người mình yêu lấy người khác.

Chàng thực sự sẽ đau sao?

Lòng bàn tay bị bấm đến chảy máu, giọt máu hòa vào bùn đất bẩn thỉu, nhanh chóng biến mất.

Môi chàng run lên, ánh mắt đau khổ và bối rối gần như nhấn chìm chàng.

Giọng Tạ Trường Lăng khàn khàn:

“Đau.”

Ta cười, mắt cong lên: “Vậy thì tốt.”

Chàng đau lòng thì tốt.

Ít nhất khi đó chàng không hoàn toàn vô tâm.

Ít nhất đã cho ta một lời giải thích.

Còn những gì đã qua, hãy để nó qua đi.

Ta ngẩng đầu, giọng điềm tĩnh nói với chàng:

“Chàng không cần nghĩ nhiều, ta lấy Tạ Duẫn, không phải vì chàng.”

Trước khi lên xe ngựa, ta nghe Tạ Trường Lăng hỏi:

“Nếu huynh ấy chết thì sao?”

Ta không quay đầu lại nói:

“Nếu chàng ấy chết, ta sẽ giữ tiết cho chàng ấy.”

Không ai đáng để ta hy sinh bản thân để trả thù.

Cuộc đời của ta còn rất dài, dù Tạ Duẫn có chết, ta cũng có con đường của mình.

Con đường của ta sẽ đi rất bình ổn, sẽ đi rất tốt.