Ta xuyên vào nữ chính trong một quyển tiểu thuyết ngược văn, ta bị người hãm hại hạ độc thủ.
Khi kịch độc phát tác, ta loạng choạng lao vào lòng một nam tử, cố gắng khẩn cầu :
“Đại ca, cầu xin ngươi hãy cứu ta..”
Nam tử híp mắt đầy nguy hiểm, tay giữ chặt eo ta, âm thanh khàn khàn đáp:
“Cô nương, ngày sau đừng hối hận.”
Sau chuyện ấy, nhìn gương mặt lãnh đạm mà cao quý của nam tử, ta không khỏi áy náy, cúi đầu nói:
“Huynh yên tâm, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với huynh, sẽ để huynh làm hiền tế nhập trạch nhà ta.”
Hắn chỉ cười lạnh, không buồn đáp lời.
Nào ngờ, sau này ta tận mắt chứng kiến, vài hắc y ám vệ quỳ dưới chân hắn, cung kính thưa:
“Hoàng thái tôn điện hạ.”
Hai mắt ta trợn trừng trừng
”Huynh..huynh sao lại …”