Thành hôn năm năm, Thẩm Như Hà nhìn trượng phu của mình – Tần Vân Tranh, người từng hứa hẹn “một đời một kiếp, một đôi nhân”, nay lại đem lòng ái mộ một danh kỹ chốn thanh lâu.
Nàng không hề oán trách, chỉ lặng lẽ nâng một người thiếp vào phủ.
Nàng dạy thiếp hương trà, dạy quản gia, ghi sổ, thậm chí còn chỉ cách làm thế nào để lấy lòng trượng phu.
Nhân gian đều nói Thẩm Như Hà đã hóa điên, rằng cứ như thế này, ngôi vị chính thất của nàng sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác đoạt mất.
Nhưng họ nào biết, điều Thẩm Như Hà mong mỏi chính là từ bỏ vị trí ấy.
Từ nay về sau, trời cao đất rộng, nàng và Tần Vân Tranh, mỗi người mỗi ngả, giang hồ không gặp lại.