Ta chết vào ngày hỷ sự của hôn phu, trong ngôi miếu hoang nơi ngoại thành.
Có người run rẩy ôm ta vào lòng, một giọt nước mắt nóng bỏng lặng lẽ rơi xuống giữa đôi ngài.
Mở mắt lần nữa, ta trở lại năm ta mười bốn tuổi, vẫn là cháu gái nhỏ của Trung Dũng hầu, luôn được xem như bảo bối quý giá.
Ngày ta đi lễ Phật cùng Thái hậu, trước điện Phật có bóng dáng một thiếu niên đang quỳ.
Cung nữ dặn dò ta: “Tiểu thư đừng nên dính líu tới Ngũ hoàng tử, hắn mệnh mang sát khí.”
Và vẫn thiếu niên ấy, quỳ trong tuyết lớn suốt nửa ngày, đã chính thức trở thành một người tuyết.
Nhưng hắn vẫn khàn giọng lặp đi lặp lại một câu: “Mẫu phi của ta bệnh nặng, khó qua khỏi. Cầu xin Thái hậu thương xót, mời ngự y.”
Ta lại cười: “Nếu ta… nhất định muốn giúp thì sao?”