Năm ta mười lăm tuổi, ta được gả cho tỷ phu làm kế thất.
Vì muốn ta tận tâm chăm sóc đứa con trai mà tỷ tỷ để lại, trước khi xuất giá, đích mẫu đã bắt ta uống một bát thuốc tuyệt tử.
Hai mươi năm qua, ta hết lòng phụ tá phu quân, chăm sóc con của tỷ tỷ, trong kinh thành không ai không khen ngợi đức hạnh của ta. Ta đã hao tổn tất cả tâm huyết vì gia đình này.
Cuối cùng, phu quân được thăng chức Thái phó, đứa trẻ cũng sắp thành gia.
Ngày thành hôn, nó lại đặt bài vị của tỷ tỷ lên vị trí chính, để ta ngồi ở chỗ của thiếp thất.
“Đây vốn là thứ mà người đã cướp từ tay mẫu thân con.”
Phu quân ta cũng nói theo: “Đó là lòng hiếu thảo của con với thân mẫu, hà tất nàng phải so đo?”
Ta muốn tranh cãi, nhưng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi chưa từng có.
Đêm đó, khi mọi thứ đã tàn lụi, ta gõ cửa thư phòng của phu quân: “Ngài hãy bỏ ta đi!”