Lục Ảnh Hoài bật cười khinh miệt: “Mẫu thân, ngoại tổ của người là thương nhân, người lại là con thứ, tại sao lại có thể cao gả vào nhà phụ thân ta, nguyên nhân ai cũng biết, đây đã là lựa chọn tốt nhất cho người rồi. Người không nghĩ đến báo đáp mà còn làm khó phu quân và con cái mình, thật là vô liêm sỉ!”
Lục Đình Tùng thấy nụ cười mỉa mai của ta càng thêm tức giận: “Nàng nghĩ kỹ đi, Lục phu nhân có thể là nàng, cũng có thể là người khác. Nói thẳng ra, ngoài cái danh phu nhân, những gì nàng làm hằng ngày bất kỳ hạ nhân nào cũng có thể làm được.”
Ta bật cười: “Đúng vậy! Đường đường là Lục phủ, chẳng lẽ thiếu một kẻ hạ nhân như ta sao? Đại nhân vẫn nên mở lòng mà thả ta đi!”
“Giấy trắng mực đen, nàng muốn hối hận cũng không được.”
Ta đứng dậy, nhìn thẳng vào họ: “Ta tuyệt đối không hối hận.”
Chương 3
Ta vốn nghĩ rằng sau hôm đó hoàn toàn xé rách mặt nạ, với tính cách cao ngạo và cố chấp của Lục Đình Tùng, hắn sẽ ném tờ hưu thư vào mặt ta ngay trong đêm.
Nhưng ba ngày đã trôi qua, không những hưu thư không được đưa tới, mà mỗi khi ta đến tìm hắn, hắn đều viện cớ bận việc mà đuổi ta ra ngoài.
Hôm nay, khi ta lại đến, hắn thậm chí còn giả bệnh.
“Phu nhân, đại nhân thật sự bệnh rồi, người có lẽ nên để hôm khác hẵng đến?”
Ta nén cơn giận trong lòng: “Ta vào xem hắn bệnh đến mức nào?”
Nha hoàn không dám ngăn cản, đành phải nhường đường.
Lúc đẩy cửa bước vào, bên trong có tiếng động loạt xoạt, sau đó là một loạt âm thanh loảng xoảng như có thứ gì đó bị va đổ.
Ta bước vào, chỉ thấy Lục Đình Tùng nằm trên giường, thở yếu ớt như thể sắp tắt thở bất cứ lúc nào.
Ta cúi đầu nhìn xuống, thấy nửa bàn chân của hắn lộ ra ngoài chăn.
“Lục đại nhân quả thật bệnh nặng lắm rồi, đến giày ủng cũng quên cởi.”
Tai hắn đỏ lên, nhưng mắt vẫn nhắm chặt.
“Hưu thư khi nào thì đưa cho ta?”
Lục Đình Tùng vẫn không nhúc nhích.
“Lục Đình Tùng, ngươi cũng là quan trong triều, đừng có mà giở trò vô lại như thế.”
Hắn không thể tiếp tục giả vờ, đành phải ngồi dậy: “Phu nhân, rốt cuộc nàng bị làm sao vậy?”
Ta đã quên đây là lần thứ bao nhiêu hắn hỏi ta như vậy.
Hắn đứng dậy, muốn nắm lấy tay ta, nhưng ta né tránh, hắn cũng không giận, ngược lại còn mỉm cười dịu dàng, giọng nói ôn hòa:
“Nàng nhìn xem gia đình chúng ta, đi đến hôm nay không dễ dàng gì. Ngày trước, khi phụ thân ta đột ngột qua đời, Hoài nhi còn nhỏ, những kẻ tiểu nhân đã làm khó ta đến vậy mà ta vẫn vượt qua được. Bây giờ con cái đã thành đạt, ta cũng đứng vững trong triều, cuộc sống tốt đẹp hơn, nàng đang gây chuyện gì vậy?”
Con cái đã thành đạt, hắn cũng được phong chức Thái phó, được người người kính trọng.
Nhưng còn ta…
“Vậy ta thì sao? Ta đã nhận được gì?”
Hắn sững người, lông mày càng nhíu chặt: “Nàng, cả Lục phủ là của nàng, nàng còn muốn gì nữa?”
“Trừ cái khoảng trời nhỏ bé này ra, còn có gì là của ta nữa không?”
Ta chỉ về phía chiếc hộp sau bàn của hắn: “Sau khi chết, ngươi sẽ hợp táng với tỷ tỷ, lăng mộ cũng là nơi tỷ thích. Khi ngươi làm những việc đó, ngươi có từng nghĩ đến ta không?”
Hắn ngẩn ra một chút, rồi lập tức bật cười: “Thì ra là vì chuyện này?”
Lục Đình Tùng tự cho rằng mình đã tìm ra vấn đề, khuôn mặt tươi tỉnh hẳn, cười vui vẻ: “Chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà gây thành thế này sao? Nàng thật là ngày càng không biết quy củ rồi.”
Hắn không trách ta, trong giọng nói còn mang theo chút cưng chiều.
“Chuyện này dễ thôi, đến lúc đó, chúng ta ba người cùng hợp táng chẳng phải xong sao?” Hắn lắc đầu, “Giờ thì không giận nữa chứ?”
Khi nhìn thấy dáng vẻ nhẹ nhàng như thế của hắn, ta hoàn toàn mất đi sức để tranh luận.
Tại sao khi ta nói chuyện này với hắn và Lục Ảnh Hoài, lại cứ như có một lớp giấy chắn ngang giữa chúng ta?
“Trân Trân, nàng là người hiền thục nhất, đừng để ưu điểm này mất đi.” Hắn trở nên nghiêm túc, “Bao năm nay nàng luôn tuân thủ quy củ, thỉnh thoảng gây một chút chuyện thì ta có thể bỏ qua, nhưng đừng đi quá xa, cuối cùng sẽ tự làm hại mình.”
Ta ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn vào mắt hắn: “Ngươi không muốn hòa ly, cũng không muốn bỏ thê, rốt cuộc là vì sao? Ngươi sợ bị người đời chê bai, hay sợ rằng sau khi ta rời đi, gia đình này sẽ không còn như trước, khiến hai cha con các ngươi phải đối mặt với nhiều phiền phức hơn?”
Hắn không trả lời trong một lúc lâu, hai chữ “tình nghĩa”, hắn không dám nói ra.
“Chúng ta đã làm phu thê hai mươi năm, ta đã tận tâm tận lực với ngươi và nhà họ Lục, không có công thì cũng có khổ, xin đại nhân vì hai mươi năm tình nghĩa mà bỏ ta đi!”
Sắc mặt Lục Đình Tùng đột nhiên trầm xuống, hắn ném mạnh thứ trong tay xuống đất, mảnh vỡ văng ra bên chân ta.
Ta mới nhìn rõ, đó là ngọc bội định tình giữa hắn và tỷ tỷ ta.
“Mộ Nghi Trân, mấy ngày qua ta đã nể mặt nàng đủ rồi, đừng được đằng chân lân đằng đầu.”
Ta cũng lạnh mặt, không lùi bước.
Lục Đình Tùng tức giận đến mức chỉ tay vào ta, đi vòng quanh vài vòng, sau đó nhanh chóng đi đến bên bàn: “Được, được, được, nàng muốn hưu thư phải không? Ta sẽ thành toàn cho nàng.”
Hắn cầm bút, mực đen chảy xuống đầu bút, rơi trên tờ giấy quý, loang ra như những bông hoa mai.
Vị đại nhân văn chương xuất chúng này cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Từ khi mười tuổi, ta đã được đích mẫu dạy dỗ, tỷ tỷ có thể thỉnh thoảng nghịch ngợm, ca ca có thể cãi lại, nhưng ta thì không thể mắc sai lầm dù chỉ một chút.
Khi bước vào Lục phủ, ta càng không dám lơ là một ngày nào.
Luôn có người nói bên tai ta rằng, ta là con thứ, lại là thê kế, cần phải siêng năng hơn bất kỳ ai, hiền thục hơn bất kỳ ai, cẩn trọng hơn bất kỳ ai.
Lục Đình Tùng không tìm được lỗi của ta, không ai tìm được.
Cuối cùng, hắn chỉ viết lên lý do “không con” trong tội bảy điều của việc bỏ thê.
Viết xong, hắn liền nhúng chu sa và ấn lên dấu tay, rồi mạnh tay ném vào người ta.
Ta vội vã nhặt lên, trân trọng ngắm nhìn, không kịp tìm chu sa, liền cắn ngón tay để ấn lên dấu tay của mình.
Đến lúc này, đôi mắt ta mới cảm thấy cay xè, những giọt nước mắt không ngừng trào xuống má.
“Cuối cùng, ta đã được tự do.”
Chương 4
Tối hôm đó, Lục Ảnh Hoài dẫn theo phụ thân ta và đích mẫu đến.
Hai người vừa nhìn thấy ta, không nói một lời, liền giơ tay tát mạnh vào mặt ta.
“Con bất hiếu này, ngươi lại ép phu quân của mình đến mức này, ngươi đáng bị đánh chết!”
Phụ thân ta mấy năm nay sức khỏe ngày càng yếu, chỉ mắng ta vài câu, rồi ngồi phịch xuống ghế, thở dốc không ngừng.
Đích Mẫu vốn trước mặt người ngoài luôn tỏ ra từ bi, nhưng lúc này không thể giữ nổi vẻ ngoài ấy, trừng mắt nhìn ta: “Cháu trai lớn của ngươi đang bàn chuyện hôn sự, ngươi lại làm ra chuyện ô nhục gia môn thế này, giờ nhà nào dám gả con gái cho nó nữa?”
“Thưa tổ mẫu, chuyện này không phải lỗi của cô mẫu.” Ta mới nhìn thấy Mộ Xung đứng sau họ.
Mấy năm nay thằng bé học ở thư viện nhà họ Lục, thường xuyên đến ở nhờ chỗ ta, tính ra là người thân thiết nhất với ta trong số các hậu bối.
“Hơn nữa, cháu cũng không nhất thiết phải lấy thê.”
“Đồ nghịch tử.”
Phụ thân ta lại nổi giận, chỉ tay vào ta: “Ngươi xem, đứa trẻ ở với ngươi mấy ngày đã bị ngươi dạy dỗ thành cái dạng gì rồi?”
Ta đưa tay xoa nhẹ má đang nóng rát, mỉm cười: “Phụ thân đã ghét con như vậy, hà cớ gì còn lặn lội đường xa tới đây?”
Ta đặt tờ hưu thư trước mặt ông ta: “Phụ thân nhìn cho rõ, con bị hưu vì không có con, phụ thân có biết tại sao bao năm qua con không sinh được con không?”
Ông ta quay mặt đi, không nhìn ta.
Ta đã hiểu, hóa ra những chuyện đó ông ta đã sớm biết rồi.
“Tại sao?” Lục Ảnh Hoài nhìn hai chữ “vô tử” trên hưu thư, hỏi: “Thàyang chẳng phải đã nói, là do mẫu thân bẩm sinh có bệnh, không thể sinh nở sao?”
Lục Đình Tùng, người bấy lâu không nói lời nào, đột nhiên lớn tiếng ngăn Lục Ảnh Hoài hỏi tiếp.
“Hóa ra ngươi cũng biết đấy!” Ta không nhịn được bật cười: “Hoài nhi, ngươi có muốn biết lý do không?”
Lục Đình Tùng bật dậy: “Đừng nói nữa.”
“Vì…” Ta càng cười lớn, “Ngoại tổ mẫu yêu quý của ngươi, để ta một lòng một dạ chăm sóc ngươi, đã ép ta uống bát thuốc tuyệt tử trước khi xuất giá.”
Sắc mặt Lục Ảnh Hoài cứng đờ, ánh mắt mờ mịt, miệng lẩm bẩm: “Sao, sao có thể?”
Ta nhìn nó: “Bao năm qua, ta chưa bao giờ giận ngươi vì chuyện này, hết lòng chăm sóc, coi ngươi như con ruột của mình. Ta biết mình không thể thay thế vị trí của thân mẫu trong lòng ngươi, nhưng ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại chẳng đáng giá một chút nào trong lòng ngươi.”
Lục Ảnh Hoài đờ đẫn nhìn ta, rồi quay sang nhìn đích mẫu: “Ngoại tổ mẫu, lời mẫu thân nói có phải là sự thật không?”
Đích Mẫu cúi đầu, không đáp.
Lúc này nha hoàn bước vào nói: “Phu nhân, xe ngựa đã đến.”
Ta lau khô nước mắt, nâng xiêm y, bước ra ngoài.
Lục Đình Tùng tiến lên, nắm lấy cổ tay ta: “Nàng mà đi hôm nay, sẽ thật sự không thể quay lại được nữa!”
“Ngươi nghĩ rằng, ta còn muốn quay lại sao?”
5
Ta đã sớm chuẩn bị một tiểu viện ở xa thành một chút, nơi đó vô cùng yên tĩnh.
“Phu nhân, người tính làm gì tiếp theo vậy?”
Hạnh Nhi là người đã theo ta từ nhỏ, mẫu thân nàng trước đây hầu hạ ta, sau khi qua đời vì bệnh, ta đã đón con gái duy nhất của bà về chăm sóc.
Ở Lục phủ có Linh Lang, ta không dám tỏ ra quá thân thiết với Hạnh Nhi.
“Trước hết, đừng gọi ta là phu nhân nữa.”
Hạnh Nhi chớp mắt: “Vậy Hạnh Nhi phải gọi người là gì đây?”
“Gọi ta là di mẫu, mẫu thân con là người duy nhất ta coi như tỷ muội trên đời này.”
Nàng ấy có chút ngập ngừng, thấy ta tức giận, mới bối rối gọi một tiếng “Di mãu”.
Đêm nay, có lẽ là đêm đầu tiên trong suốt ba mươi lăm năm qua ta được ngủ yên giấc.
Chỉ là sáng hôm sau, có người mạnh tay gõ cửa.
Ta và Hạnh Nhi đều giật mình, hóa ra là Mộ Xung, trên tay thằng bé mang theo cả đống đồ.
“Cô mẫu, con đến đưa đồ cho người đây.”
Thằng bé chẳng cọ mình là người ngoài, liền đi thẳng vào bên trong.
“Sao con biết ta ở đây? Đêm qua con sai người theo dõi ta sao?”
“Là bảo vệ chứ!” Thằng bé quay đầu, không đồng tình với lời ta nói, “Con sợ hai người phụ nữ như cô mẫu và Hạnh Nhi, lại là giữa đêm hôm khuya khoắt, lỡ gặp phải kẻ xấu thì sao?”
Thằng bé đặt đồ xuống đất, lần lượt giới thiệu, từ thức ăn đến đồ dùng hàng ngày, cái gì cũng mang đến.