Trước đây ta vẫn nghĩ thằng bé nghịch ngợm hơn Lục Ảnh Hoài, không ngờ lại tỉ mỉ đến vậy.
“Con đến đây, cha nương con có biết không?”
Ca ca và tẩu tẩu của ta, xưa nay vốn không xem trọng đứa muội muội thứ xuất này.
Giờ ta bị hưu, làm ô danh gia tộc, họ chỉ sợ không thể nào không muốn nhốt ta vào lồng heo mà trừng phạt.
“Họ không biết.” Thằng bé bước tới ôm lấy cánh tay ta, “Cô mẫu à, họ là họ, con là con, con chẳng quan tâm họ nghĩ gì đâu.”
Ta bất lực cười: “Vậy con nghĩ gì?”
Thằng bé cười hì hì: “Con muốn đi Tây Bắc với cô mẫu!”
Ta ngạc nhiên: “Sao con biết ta định đi Tây Bắc?”
Thằng bé nghiêng đầu: “Con còn biết cô mẫu muốn theo lão gia tử nhà họ Tần làm ăn nữa!”
Thằng nhóc này, hiểu ta thật.
Ngoại tổ phụ ta chỉ có một mình mẫu thân, khi đó mẫu thân ta kiên quyết theo phụ thân ta làm thiếp, khiến ngoại tổ phụ tức giận đoạn tuyệt quan hệ cha con với mẫu thân.
Sau khi mẫu thân ta qua đời, ông ấy sai người đón ta về, nói muốn thay mẫu thân ta bảo vệ và chăm sóc ta. Nhưng tiếc là, ta chỉ ở đó chưa đầy một tháng, đã bị đích mẫu sai người đến đón về.
Từ đó, ta chỉ gặp ngoại tổ phụ đúng một lần, vào ngày đại hôn với Lục Đình Tùng.
Lần này ta rời Lục phủ, đêm qua đã tìm người gửi thư khẩn đến cho ngoại tổ phụ.
“Cô mẫu, dẫn con theo đi, con muốn học làm ăn với cô.”
Ta cười khổ: “Chính ta còn chẳng biết làm ăn, con học được gì từ ta?”
Thằng bé chu môi: “Cô đừng lừa con, chỉ mấy cái cửa hàng nhỏ thôi mà cô cũng điều hành phát đạt, nếu không thì cha con nhà họ Lục lấy đâu ra tiền để tiến thân, để giao thiệp bao năm qua?”
Ta cũng thích đứa nhỏ lanh lợi như thằng bé, nhưng cha nương thằng bé không đồng ý, làm sao ta dám dẫn thằng bé đi?
“Cô mẫu yên tâm, họ chẳng thèm để ý đến con đâu, họ chỉ thích đứa con trai có thể làm quan lớn thôi.”
Nhiều năm nay, ca ca và tẩu tẩu của ta quả thật dồn hết tâm huyết vào việc đào tạo đứa con thứ hai, rõ ràng là đã định bỏ rơi đứa con trưởng này.
Thấy ta vẫn im lặng, thằng bé liền chỉ tay lên trời thề: “Con nhất định sẽ khiến cha nương đồng ý, cô mẫu cứ yên tâm đi!”
Nói xong, thằng bé chẳng quay đầu lại mà rời đi.
Hạnh Nhi nhìn bóng dáng thiếu niên, thở dài: “Mộ Công tử không biết tính cách này là di truyền từ ai nữa?”
Sáng hôm sau, Mộ Xung lại đến, thằng bé rất đẹp trai, khi cười khuôn mặt sáng rỡ, mang theo sự tự tin và hào khí chỉ thuộc về thanh niên.
Ta không khỏi nhớ đến Lục Ảnh Hoài, từ nhỏ nó đã coi tương lai của Lục gia là trọng trách của mình, tuổi còn trẻ đã không lộ hỉ nộ, già dặn hơn tuổi.
“Cô mẫu, cha nương con đồng ý rồi.”
Sau này ta mới biết, cha nương thằng bé quả thật đã đồng ý, nhưng là nói: “Ra khỏi nhà này rồi đừng quay về nữa.”
“Cô mẫu, con ở lại nhất định sẽ có ích, để con ở đây trông nhà cho cô nhé?”
Nói rồi thằng bé ôm lấy tay ta nũng nịu.
Ta chỉ đành gật đầu.
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày, hồi âm của ngoại tổ cũng đã đến.
Ông ấy không muốn ta đi một mình, muốn đích thân đến đón ta, lại sợ ta cô đơn không nơi nương tựa, đặc biệt sai thị vệ giỏi nhất của ông ấy, Hứa thị vệ, đến đây.
Mộ Xung vừa thấy tài nghệ của Hứa thị vệ, liền khâm phục không thôi, muốn học võ với Hứa thị vệ.
“Xung nhi, lại đây.”
Thằng bé chạy lại, mồ hôi nhễ nhại, xiêm y mới mặc vài ngày đã rách, thằng bé cũng không thấy mệt, ngày ngày theo Hứa thị vệ tập võ, luyện kiếm trong sân.
Ta còn nhớ khi thằng bé còn nhỏ, Lục Ảnh Hoài ngày đêm vùi đầu vào sách vở, còn thằng bé thì trốn trong chuồng ngựa. Ta tắm cho thằng bé, thằng bé ôm cổ ta nói, sau này nhất định sẽ trở thành đại tướng quân, chiến thắng trở về sẽ xin Hoàng thượng phong cho ta một chức hàm quý phu nhân.
“Cô mẫu, con còn chưa mệt đâu!”
Ta đưa cho cậu bộ xiêm y mới may: “Đi tắm rồi thử bộ mới, rồi qua đây ăn cơm.”
Nhìn thằng bé lúc nào cũng như không bao giờ lớn, ta đưa tay dùng khăn lau mồ hôi cho cậu.
Mộ Xung cúi người, ghé mặt sát ta, cười khúc khích ngây ngô.
Hạnh Nhi lúc này kéo tay áo ta, ta nhìn theo hướng ánh mắt của nàng ấy, thấy Lục Ảnh Hoài đứng ở cửa.
6
“Mẫu thân.”
Nó chậm rãi bước tới, gọi một tiếng.
Hiếm khi nào nó gọi ta như vậy, phần lớn đều theo người hầu mà gọi ta là phu nhân.
“Sao lại tới đây?”
Nó liếc nhìn Mộ Xung bên cạnh ta, ánh mắt dần lạnh lẽo: “Hắn có thể đến, còn con thì không được sao?”
Mộ Xung đảo mắt: “Ta và cô mẫu của ta, ngươi có thể so sánh à?”
Lục Ảnh Hoài xưa nay không bao giờ nổi giận vì mấy chuyện trẻ con thế này, nhưng lần này nó nắm chặt tay, trừng mắt nhìn Mộ Xung.
“Đừng gây chuyện ở đây.”
Lục Ảnh Hoài hít một hơi sâu, thả lỏng nắm tay, đưa thứ gì đó đến trước mặt ta: “Mẫu thân, con đã đến Tiệm Tuyết Lâu mua những món mà người thích ăn nhất.”
Ta không mở ra, nhẹ nhàng đẩy qua một bên: “Ta không thích đồ ở đó, đó là món con và phụ thân con thích ăn, nên ta mới thường mua.”
“Vậy người thích ăn gì?” Nó vội vàng hỏi, “Con sẽ đi mua ngay bây giờ.”
Ta chỉ lắc đầu: “Những gì ta thích ăn, ta tự mua được.”
“Mẫu thân!” Lục Ảnh Hoài đột nhiên nghẹn giọng, “Những ngày qua không có người, nhà cửa đều rối loạn, phụ thân cũng đổ bệnh, mấy ngày nay không lên triều được.”
Ta vừa định nói thì Mộ Xung đã ra tay, đẩy Lục Ảnh Hoài một cái: “Ta đã bảo sao hôm nay ngươi lại tốt bụng mang đồ ăn tới, hóa ra lại định lừa cô mẫu ta về làm nha hoàn cho nhà ngươi chứ gì! Ngươi tính toán thật khéo léo đến mức ta có thể nhìn thấy cả hạt đậu tính toán của ngươi rồi.”
“Không phải vậy.” Lục Ảnh Hoài bị đẩy ngã xuống đất, cũng không để tâm đến việc tính sổ với Mộ Xung, vội vàng giải thích: “Mẫu thân, con không định lừa người về, con chỉ muốn nói là, con và cha đều rất nhớ người.”
Ta thở dài, kéo Mộ Xung lại: “Ta không còn là người nhà họ Lục nữa, chuyện của con và phụ thân con sau này không liên quan gì đến ta, cũng đừng đến tìm ta nữa.”
Nói xong, ta kéo Mộ Xung vào nhà, để Hứa thị vệ tiễn khách.
Đến trưa, ta đi ra phố mua đồ, tình cờ gặp quận chúa, nàng đã hoà ly với phò mã và hiện sống ở nhà thân mẫu.
“Ta đang lo không biết tìm nàng ở đâu đây!” Nàng nhìn ta, vừa an ủi vừa chửi rủa Lục Đình Tùng đến mức khô cả miệng mới ngừng lại, “Nói mới nhớ, nàng mua hương liệu ướp y phục cho ta trước đây ở đâu vậy? Ta tìm khắp các cửa tiệm mà không thấy, Trương phu nhân và Lý phu nhân cũng muốn có mà chẳng tìm được.”
Hương liệu đó là ta tự điều chế. Quận chúa trước đây không dùng được hương liệu, mỗi lần dùng là hắt hơi, chảy nước mắt. Sau đó, ta đã đặc biệt điều chế loại hương này cho nàng, nhiều năm nay nàng vẫn dùng nó.
Trong đầu ta đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, trong kinh thành này, có biết bao người quyền quý, việc tranh giành sắc đẹp là điều khó tránh khỏi, hương liệu lại càng không thể thiếu. Chi bằng ta mở một cửa tiệm hương liệu, điều chế riêng theo sở thích của mỗi người, độc nhất vô nhị, lại chẳng thiếu khách hàng.
Nói là làm, về nhà, ta liền sai Mộ Xung đi thuê mặt bằng.
Thằng bé còn phấn khích hơn ta, chưa đầy ba ngày đã lo liệu xong xuôi.
Có quận chúa làm bảng hiệu sống, nàng lại là người thích lo chuyện, tin tức ta mở cửa hàng hương liệu nhanh chóng lan truyền trong giới phu nhân quan lại.
Ngày khai trương cửa hàng, quận chúa đặc biệt dẫn theo vài tỷ muội đến ủng hộ.
Ta giới thiệu từng loại cho họ, rồi bảo người ghi lại sở thích của họ, điều chế chút ít để họ lựa chọn.
“Nam nhân cũng có thể chọn mà!” Người đến Lý là đại nhân, ông đến đón phu nhân của mình.
Dưới sự thuyết phục của ta và Lý phu nhân, cuối cùng ông cũng chọn vài loại.
Không ngờ, sau này ông còn trở thành khách hàng thường xuyên.
Hạnh Nhi nhìn giá cả ta đưa ra, trợn tròn mắt: “Giá này đắt quá, liệu có ai đến cửa hàng mình nữa không?”
“Đối với những người quyền quý đó, giá này chẳng đáng là bao. Hơn nữa, của hiếm mới quý, hương liệu của chúng ta là độc nhất vô nhị, nên giá cao hơn những nơi khác là chuyện đương nhiên.”
Ngoại tổ phụ đến đúng dịp sinh thần ta, Mộ Xung kéo ta ra bờ sông thả đèn hoa đăng.
Lâu lắm rồi ta mới được vui chơi như thế này, cuối thu, vậy mà ta lại toát cả mồ hôi.
Khi về, ta thấy xe ngựa của ngoại tổ.
Ta đã tưởng tượng ra hình ảnh của ngoại tổ, nhưng chỉ quên mất một điều, đã gần hai mươi năm không gặp, ông ấy cũng sẽ già đi.
Ông ấy ngồi trên ghế, không thể đứng dậy, đôi chân ông ấy không còn cử động được nữa.
“Ngoại tổ phụ.”
“Cháu ngoan.”
Ngoại tổ phụ còn khóc lớn hơn cả ta, ông ấy nói ta ngày càng giống mẫu thân ta.
“Ta sẽ đưa cháu về nhà, chúng ta về nhà.”
Ta hít một hơi thật sâu, ngăn dòng nước mắt.
“Ngoại tổ phụ, cháu sẽ về với người, nhưng cháu sẽ phải quay lại đậy.”
Ta kể với ông ấy về cửa hàng hương liệu của mình, ngoại tổ phụ lại vô cùng ủng hộ.
“Cháu chỉ cần vui là ngoại tổ phụ cũng vui rồi.”
Nói vậy, nước mắt ta lại tuôn rơi.
Sắp xếp ổn thỏa cho ngoại tổ, ta vừa định đi rửa mặt thì Hạnh Nhi vội vã chạy vào nói Lục Đình Tùng đã đến.
7
Khi ta bước ra, liền nhìn thấy một dáng người cao ráo đứng dưới ánh trăng, bên gốc cây quế.
Năm xưa, khi ta che giấu giúp tỷ tỷ ra gặp hắn, cũng là khung cảnh thế này.
“Trân Trân.”
Đôi mắt Lục Đình Tùng sáng lên ngay lập tức, hắn mỉm cười không kiềm chế: “Quà sinh thần cho nàng.”
Ta không đưa tay ra đón.
Nếu là trước kia, ta chắc hẳn đã rất vui.
Nhưng tiếc thay, suốt hai mươi năm, hắn chưa từng tặng ta lần nào.
“Ta nghe nói ngoại tổ phụ đã đến? Ta vào chào ông.”
“Ngoại tổ phụ đã ngủ rồi.” Ta bước lên hai bước chắn trước hắn, “Ngươi không phải luôn coi thường ngoại tổ phụ ta sao? Ngươi từng nói ông ấy là một kẻ thô lỗ ở Tây Bắc, không biết lý lẽ mà.”
Lục Đình Tùng cười gượng: “Ta đã bao giờ nói vậy đâu?”
Ta lạnh lùng nhìn hắn.
“Vậy để ta vào xin lỗi ông ấy, ông ấy muốn đánh muốn phạt gì, ta đều chấp nhận, được không?”
Ta cứ nghĩ hắn chỉ nói cho qua chuyện, không ngờ sáng hôm sau, khi ta đang chuẩn bị dẫn ngoại tổ đi dạo, hắn đột nhiên xuất hiện, quỳ sụp xuống trước mặt ngoại tổ phụ.
“Ngoại tổ phụ, trước đây là Đình Tùng không hiểu chuyện, nhiều lần xúc phạm đến người, hôm nay Đình Tùng xin lỗi người.”
Trông hắn như thể, nếu ngoại tổ phụ ta không gật đầu tha thứ, hắn sẽ không đứng dậy.
Người dân trong khu phố đều đứng ở cửa nhìn, có người còn nhận ra Lục Đình Tùng: “Đó chẳng phải là Lục đại nhân sao?”
“Là quan to phải không?”
“Đúng vậy, một quan chức rất lớn đấy!”
“Ngươi đứng lên đi!” Ta không nhịn được tiến tới đỡ hắn, “Bị người ta nhìn thấy thì danh tiếng của ngươi còn gì nữa?”