Ta gả cho Thẩm Hiến đến nay là đã mười lăm năm.
Lần này hắn vi hành đến Giang Nam, khi quay về còn mang về một nữ tử.
Hắn phong nàng làm mỹ nhân, ban cho châu báu ngọc ngà, sáng chiều quấn quýt bên nhau, hết mực sủng ái.
Trong vòng một tháng, nàng được thăng tận ba cấp liền. Trong mắt hắn chỉ thấy nàng, trong lòng cũng chỉ có nàng.
Nghe cung nhân bẩm báo, trong lòng ta không hề gợn sóng.
Dù sao, đây cũng là người thứ mười bảy hắn mang về từ Giang Nam.
Là người thứ ba mươi tám từ ngoài cung mang về.
Là phi tần thứ bảy mươi bảy trong hậu cung.
Nửa tháng sau, hắn lại mang từ Đông Vương phủ về một nữ tỳ.
Hậu cung có thêm vị phi tần thứ bảy mươi tám.
Ta bỗng dưng cảm thấy thật mệt mỏi.
Xem ngày đẹp trời, đã đến lúc rồi, hủy diệt thôi.