Được ta phũ phàng bỏ rơi, vị hôn phu của ta đã trở thành Hoàng đế.
Phụ thân của ta quỳ sụp, xin lỗi và bồi thường.
“Tiểu nữ tuy có vài phần nhan sắc, nguyện dâng lên Hoàng thượng.”
Trên bậc thềm, Châu Hoài Nam cười lạnh:
“Ngươi dựa vào đâu mà nghĩ rằng ta vẫn còn muốn nàng?”
Thấy tình thế không ổn, phụ thân lại đem ta gả cho Định Bắc Vương làm thiếp.
Ngày Định Bắc Vương nạp thiếp.
Tân đế đá văng cửa phủ Vương gia, mắt đỏ ngầu xông vào tân phòng.
Rồi ngẩn ngơ: “Ngươi là ai? Tống Bảo Châu đâu?”
Phía sau hắn, Định Bắc Vương run rẩy:
“Tống, tiểu thư nhà Tống gia đã chết rồi.”