Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
YÊU QUỶ LỤC - Full Chương 4: Yêu Quỷ Lục

Chương 4: Yêu Quỷ Lục

10:13 chiều – 08/05/2024

12.

Ứng Hoài Tranh mở cửa viện, thấy người đến là một nam tử trẻ tuổi, hắn hỏi: “Ngươi là ai? Có chuyện gì không?”

Thần Lăng hẳn là ngửi được hơi thở của ta, khẳng định ta ở trong căn nhà nhỏ này.

Tim ta đập thình thịch, sợ Thần Lăng sẽ lỡ miệng nói ra tên ta, như vậy chỉ sợ sẽ đưa tới phiền phức.

Thần Lăng nhìn quanh sân vài lần, sau đó rút từ trong lòng ra một Lượng bạc nhét vào tay Ứng Hoài Tranh: “Ta đi ngang qua đây, khát nước, muốn xin miếng nước uống.”

Hiện tại một lượng bạc đối với Ứng Hoài Tranh là một món tiền lớn, hai mắt hắn sáng lên, thu lấy bạc, mời Thần Lăng vào nhà.

Lòng ta buông xuống, vẫn là Thần Lăng cẩn thận, không nói cho Ứng Hoài Tranh biết ý định của hắn.

Ứng Hoài Tranh bảo Thần Lăng chờ ở trong sân, hắn đi ra bếp múc nước cho Thần Lăng uống.

Ánh mắt Thần Lăng lướt qua chỗ góc tường thấy xếp một chiếc chum nước vỡ thành hai mảnh, tiến đến xem.

Ta đã từng ở trong chum nước, hắn ngửi thấy hơi thở của ta

Ta vội vàng hiện thân từ trong không gian giới từ, nắm tay Thần Lăng chạy ra khỏi cửa viện.

Ứng Hoài Tranh bưng nước từ bếp ra, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng ta và Thần Lăng biến mất sau cửa viện.

Hắn đuổi theo, ta dẫn theo Thần Lăng trốn vào trong không gian giới tử.

Ứng Hoài Tranh đi vòng quanh sân tìm kiếm vài vòng nhưng không thấy chúng ta, hắn siết chặt nắm đấm, nghiến răng nói: “Miên Sương, ta không tin ngươi còn có thể biến mất không dấu vết được, đừng để ta bắt được ngươi!”

Bên trong không gian giới tử, Thần Lăng ôm lấy ta.

Mũi hắn cay cay, nghẹn ngào nói: “Miên Sương, ta mơ một giấc mơ không tốt, mơ thấy nàng bị kẻ xấu móc hết trân châu, còn bị cắt sống để làm thuốc…”

Thật khéo, giấc mơ của Thần Lăng lại chính là chuyện xảy ra kiếp trước của ta.

Ta an ủi Thần Lăng: “Ta không sao, mơ sẽ không thành sự thật.”

Ta kể cho hắn nghe chuyện xảy ra mấy ngày nay, dẫn hắn đi tham quan cung điện của mình, giới thiệu Thiên Châu cho hắn quen biết.

Bên ngoài không gian giới tử, Ứng Hoài Tranh chuyển đến một chiếc giường tre đặt trong sân.

Ban đêm hắn ngủ ở trong sân, dường như đang chờ ta xuất hiện lần nữa.

Ta cùng Thần Lăng, Thiên Châu bàn bạc đối sách trong không gian giới tử.

Cuối cùng, chúng ta nghĩ ra một diệu kế.

Sáng sớm hôm sau, ta gõ cửa sân của Ứng Hoài Tranh.

Ứng Hoài Tranh mở cửa sân, trước cửa nằm một con trai biển hơi thở thoi thóp.

Ứng Hoài Tranh mừng rỡ, lập tức bế con trai lên, đi vào sân: “Miên Sương, là ngươi sao?”

Ta ở trong không gian giới tử phát ra âm thanh yếu ớt: “Ứng Hoài Tranh, ta khát quá, cho ta nước, ta muốn uống nước…”

“Được, ta cho ngươi uống nước.”

Ứng Hoài Tranh vui mừng ra mặt, trong lòng thầm than: [Thật đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công!]

Ứng Hoài Tranh ngâm con trai vào chậu nước, con trai lập tức há miệng ra uống nước.

Ứng Hoài Tranh nhớ đến trong bụng ta còn hơn nghìn viên trân châu, vội vàng mở vỏ trai ra xem còn có hạt châu ở đây không.

Vỏ trai không có lấy một viên trân châu nào, hắn không cam lòng hỏi: “Sao lại thế này? Miên Sương, trân châu của ngươi đâu?”

Ta khóc òa lên: “Huhuhu, bị tên đàn ông hôm qua móc hết rồi…”

“Cái gì! Vậy mà lại bị hắn nhanh chân đến trước!” Ứng Hoài Tranh nghiến răng nghiến lợi.

Hắn nghĩ lui nghĩ tới cái gì, rồi đổi giọng sang dịu dàng dỗ dành: “Miên Sương, nàng hóa thành hình người, ta sẽ cưới nàng, tối nay chúng ta sẽ động phòng, nàng sinh cho ta một đứa tiểu trai!”

Sinh ra tiểu trai, dâng ta cho thái hậu làm thuốc đổi lấy công danh, rồi hắn nuôi tiểu trai lớn lên, để nó giúp hắn sản xuất trân châu.

Hắn nghĩ đẹp quá!

Ta không vạch trần Ứng Hoài Tranh, tiếp tục diễn: “Ta bị thương nặng, không thể hóa thành hình người, huhu, ta sắp chết rồi.”

Mày Ứng Hoài Tranh càng nhíu chặt: “Ta nói sao nàng lại chủ động tìm đến đây, hóa ra là sắp chết.”

“Chết cũng phải chết có giá trị, dù sao nàng cũng chết, chi bằng đổi lấy cho ta công danh lợi lộc!”

Nói xong, Ứng Hoài Tranh nhét ta vào thùng gỗ, dùng một lượng bạc mà Thần Lăng cho hắn hôm qua thuê một chiếc xe ngựa vào kinh.

13.

Mới vừa lên đường, Lục Ngọc Ngưng đã đuổi theo, nhảy lên xe ngựa: “Hoài Tranh ca ca, ngươi định vào kinh à? Cho ta đi cùng với, ta muốn cùng ngươi phiêu bạt giang hồ.”

“Mang theo không được.”

Ứng Hoài Tranh đẩy Lục Ngọc Ngưng xuống xe ngựa, vẻ mặt ghét bỏ: “Cút xuống, đừng cản trở đường tài lộc của ta.”

Lục Ngọc Ngưng ngã sõng soài trên mặt đất, lòng bàn tay bị sỏi đá trầy xước chảy máu, nàng òa khóc nức nở, chửi mắng Ứng Hoài Tranh không có lương tâm.

Xe ngựa dần dần đi xa, Lục Ngọc Ngưng bò dậy đá một hòn đá trên mặt đất, chống nạnh hét về phía xe ngựa: “Ứng Hoài Tranh, sau này ngươi không có cơm ăn đừng quay lại cầu xin ta!”

Ứng Hoài Tranh suốt đêm vào kinh, xé niêm yết bảng vàng, dâng trai biển lên cho thái hậu.

Thái hậu ra lệnh ban thưởng cho Ứng Hoài Tranh nghìn lượng vàng, còn nói đợi bệnh khỏi sẽ ban quan chức cho hắn, đồng thời gả cháu gái cho hắn.

Chỉ sau một đêm Ứng Hoài Tranh đã trở nên giàu sang phú quý, hắn dùng vàng thái hậu ban thưởng nhanh chóng mua nhà cửa, chờ thái hậu khỏi bệnh sẽ ban quan chức, lấy vợ nạp thiếp.

Hắn sống trong căn nhà rộng rãi xa hoa, mộng đẹp đầy đầu.

Ngay đêm hôm đó, hắn đến kỹ viện lớn nhất kinh thành, gọi sáu nữ tử đến cùng hắn uống rượu mua vui.

Hắn uống đến say khướt, đang mơ màng chuẩn bị chọn hai nữ tử cùng mình qua đêm thì quân cấm vệ bao vây kỹ viện, bắt hắn quy án.

“Tên hèn to gan! Dám dâng thuốc giả, sau khi Thái hậu ăn thịt trai do ngươi dâng đã nôn mửa tiêu chảy, bệnh tình càng thêm nặng.”

“Người đâu, bắt hắn lại, chờ đợi xử lý!”

Ứng Hoài Tranh hoàn toàn tỉnh rượu, hắn lắc đầu chối cãi: “Không thể nào! Thứ ta dâng rõ ràng là thịt trai thật, sao có thể là giả được?”

Lần trước hắn bị trân châu giả hại mất nửa cái mạng, vẫn chưa chừa, lần này lại dính chưởng thịt trai giả.

Lòng tham vô đáy khiến hắn bị che mờ lý trí.

Ứng Hoài Tranh bị giam vào đại lao, chờ ngày hành quyết.

Cuối cùng hắn cũng bừng tỉnh, nhận ra mình đã bị ta lừa.

Hắn ngửa mặt lên trời gào thét: “Miên Sương, ngươi lừa ta thảm hại! Ngươi sẽ không chết tử tế!”

Nhưng lần này, kẻ không chết tử tế lại là hắn.

Đúng vậy, kế hoạch mà ta, Thần Lăng và Thiên Châu bàn bạc ngày hôm đó chính là dùng con trai giả để đánh lừa Ứng Hoài Tranh.

Thiên Châu nhả ra một con trai giả giống hệt ta, đó là thủ thuật che mắt, thịt trai căn bản không thể cứu chữa bệnh cho Thái hậu.

Thái hậu bệnh nặng, không có thịt trai để duy trì mạng sống, chỉ ba ngày sau đã qua đời.

Hoàng gia đổ lỗi cái chết của Thái hậu lên đầu Ứng Hoài Tranh, ra lệnh kéo hắn ra ngọ môn chém đầu để thị chúng.

Ngày thi hành án, ta và Thần Lăng bước ra từ trong không gian giới tử.

Chúng ta đứng ở trong đám người, vây xem Ứng Hoài Tranh bị chém đầu.

Tên đao phủ giơ cao dao mổ, ánh mắt của Ứng Hoài Tranh quét thấy ta và Thần Lăng đang đứng trong đám người.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào ta, gào lên như điên: “Trai tinh ở nơi đó, mau bắt lấy trai tinh!”

Dân chúng xôn xao bàn tán: “Tên kia điên rồi sao? Thái hậu đã qua đời, cho dù có thịt trai trăm năm cũng vô dụng.”

Dao mổ rơi xuống, máu bắn tung tóe, đầu của Ứng Hoài Tranh lăn xuống đất.

Đầu hắn lăn đến bên chân ta, tròng mắt mở to. Hắn chết không nhắm mắt.

Ta nhấc chân, một cước đá bay đầu hắn trở về giữa pháp trường.

Chậc, quả bóng này đá thật sướng!

Đầu của Ứng Hoài Tranh bị treo trên cổng thành, phơi nắng ba ngày.

Ta và Thần Lăng nắm tay nhau rời đi.

14.

Ta và Thần Lăng trở về Tây Hải, bãi biển trong không gian giới tử của ta liền kề với Tây Hải.

Thỉnh thoảng ta lại mời Thần Lăng đến cung điện của mình chơi, bọn ta sống cuộc sống như người phàm.

Hầu hết thời gian, chúng ta sống ở sâu dưới Tây Hải, hắn thanh lọc nước Tây Hải, ta tu luyện ở biển sâu.

Sau này, Thiên Châu thường xuyên không thấy đâu, ta còn tưởng nó chơi trốn tìm với ta.

Một ngày nọ, ta tìm thấy nó trong một góc của cung điện, ta nhìn thấy một vết nứt trên viên trân châu.

Nó quay người muốn giấu vết nứt, ai ngờ sau lưng cũng có một vết nứt.

Ta nâng niu nó trong lòng bàn tay, lo lắng hỏi: “Thiên Châu, ngươi làm sao vậy? Sao trên người lại có vết nứt?”

“Chủ nhân, ta không sao.” Thiên Châu nở một nụ cười với ta, vết nứt trên viên trân châu lại thêm một vết.

Tiếp tục như vậy, nó sẽ vỡ vụn.

“Thiên Châu, ngươi có chuyện gì giấu ta phải không? Nhanh nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thiên Châu thở dài, giọng nói không giấu được yếu ớt, nó từ từ nói: “Chủ nhân, ta cũng là người được sống lại, thời gian Thiên Châu hội tụ thành một viên ngọc vẫn chưa đến, ta vì giúp ngài hóa giải kiếp nạn, đã vội vàng hội tụ ngọc, tu vi của ta chỉ có thể chống đỡ cho đến bây giờ, chủ nhân… ta sắp vỡ vụn rồi, sau này không thể tiếp tục đi cùng ngài được nữa.”

Nó nứt vỡ ngày càng nhiều, ta đẫm lệ, nghẹn ngào nói: “Thiên Châu, sao ngốc thế?”

Thiên Châu an ủi ta: “Chủ nhân, đừng buồn, ngài đã thai nghén ta một trăm năm, ta báo đáp ngài là điều nên làm.”

“Ta không cho phép ngươi vỡ, ngươi đợi đấy, ta đi tìm công chúa, kiến thức nàng ấy uyên bác, nhất định có cách cứu ngươi!”

Nói xong, ta đặt Thiên Châu vào nơi linh khí nồng nàn nhất trong vỏ trai mình để nuôi dưỡng nàng.

Sau đó, ta bước ra khỏi không gian giới tử, đi đến chỗ sâu trong Tây Hải để tìm bá chủ Tây Hải – công chúa giao tộc Dư Lan.

Thần Lăng cũng đến giúp ta tìm Dư Lan.

Chúng ta tìm khắp Tây Hải cũng không thấy Dư Lan, nàng không ở dưới đáy biển.

Ta trồi lên mặt nước, nhìn thấy nàng và thần điểu Thương Loan đang gảy đàn trên bờ biển.

Ta biến thành hình người bò lên bờ, kể cho họ nghe chuyện của Thiên Châu.

Dư Lan nghe vậy thở dài: “Thiên Châu tụ thành một viên, đây là chuyện vô cùng hiếm gặp. Đáng tiếc, nếu không tụ châu sớm, Thiên Châu sau này cũng có thể tu luyện thành hình người.”

Ta truy hỏi: “Công chúa, có cách nào cứu Thiên Châu không?”

Dư Lan chuyển ánh mắt sang Thương Loan: “Thương Loan, kiến thức chàng uyên bác, chàng có biết cách nào cứu Thiên Châu không?”

“Nàng hỏi đúng người rồi.”

Thương Loan gật đầu, sau đó nói với ta: “Miên Sương, Thiên Châu lớn lên trong cơ thể ngươi, ngươi hãy đặt nàng trở lại cơ thể, nuôi dưỡng thêm mười năm, có thể nuôi dưỡng lại tu vi đã hao tổn của nàng.”

“Bây giờ nàng sắp vỡ nát, tìm con khổng tước trắng tu luyện hơn ba trăm năm, nước bọt của con khổng tước trắng có thể gắn liền các vết nứt của nàng, ngăn cản nàng vỡ nát.”

Dư Lan tiếp lời: “Ta đã gặp nhiều khổng tước xanh, nhưng chưa từng gặp khổng tước trắng, huống chi là khổng tước trắng tu luyện hơn ba trăm năm.”

Thương Loan nhìn về phía một dãy núi cao chót vót xa xa: “Ta từng gặp một con khổng tước trắng đã tu luyện thành hình người trên ngọn núi Bạch Vũ đó, ta giúp ngươi đến núi Bạch Vũ một lần nữa, xem có thể gặp được con khổng tước trắng đó hay không.”

Ta cảm kích không thôi: “Đa tạ.”

Ba ngày sau, Thương Loan lấy lại nước bọt của con khổng tước trắng từ núi Bạch Vũ.

Ta dùng nước bọt của khổng tước trắng để hàn gắn vết nứt trên thân Thiên Châu, rồi ấp ủ nó trong vỏ trai của ta.

“Chủ nhân, ta ngủ đây, mười năm sau gặp lại.” Thiên Châu mãn nguyện nhắm mắt lại.

Ta gật đầu: “Ngủ đi, ta sẽ bảo vệ ngươi, mười năm này sẽ không ai quấy rầy ngươi nữa.”

Ta chìm xuống nước, hát cho nó khúc hát ru.

Thần Lăng ở bên cạnh ta, yên lặng lắng nghe ta hát cho Thiên Châu.

Hắn cùng ta chờ đợi Thiên Châu tỉnh dậy.

Một ngày nọ, ta nghe Dư Lan hỏi Thần Lăng: “Thần Lăng, ngươi thích Tây Hải không? Có bao giờ nghĩ đến việc lên cạn sinh sống?”

“Thích chứ, ta đã từng lên cạn, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ ở lại đó, Tây Hải mới là nhà của ta.”

Thần Lăng khựng lại một chút, rồi bổ sung: “Được ở bên cạnh Miên Sương dưới đáy biển là chuyện lãng mạn nhất.”

Thần Lăng rất thích ở Tây Hải, nơi đây nuôi dưỡng hắn, hắn cam tâm tình nguyện trở thành viên đá thanh tẩy của Tây Hải, để đền đáp cho nơi đây.

Đây là quy luật cân bằng sinh thái tự nhiên, cũng là giá trị thể hiện của tộc Hải Linh San.

Các loài hải tộc ở Tây Hải cũng rất kính trọng Thần Lăng.

Ta từng nghe qua câu chuyện về mẫu thân của Thần Lăng, bà từng lên cạn và yêu say đắm hoàng đế An quốc, thậm chí hy sinh cả mạng sống vì hắn.

Thần Lăng không đi theo vết xe đổ của mẹ mình.

Giờ đây ta đã tu luyện thành hình người, cũng có không gian giới tử, có thể tự do lên cạn, sống trên đất liền như một người bình thường.

Nhưng ta luôn hiểu, đáy biển mới là nhà của ta.

Làm người vất vả biết bao, chẳng phải ngủ một giấc thật ngon dưới đáy biển vô ưu vô lo sướng hơn sao?

Sau này, ta nghe Thương Loan kể, con khổng tước trắng kia khi ngủ đông bị đệ tử Kiếm Tu nhổ sạch lông vũ, dệt thành bộ y phục Bạch Vũ nghê thường đưa cho tiểu sư muội của mình.

Lông vũ của khổng tước trắng vô cùng quý giá, chỉ cần một chiếc cũng có thể ngự vũ phi hành.

Tiểu sư muội mặc Bạch Vũ nghê thường trong cuộc tỷ thí của tông môn, nổi bật như tiên nữ giáng trần.

Nàng ta dùng kiếm chỉ vào khổng tước trắng, nói với sư phụ: “Sư phụ, con khổng tước trắng này còn đẹp hơn cả người, e rằng sẽ làm rối loạn tâm trí của các sư huynh, chi bằng để con giết nó!”

Sư muội múa một điệu múa kiếm, tên là Trảm Tước Vũ.

Đệ tử Kiếm Tu không biết, khổng tước trắng chính là linh sủng mà sư tôn của họ nuôi dưỡng.

Sư tôn bế quan trăm năm, ra ngoài thấy linh sủng yêu quý nhất của mình bị nhổ sạch lông, đôi mắt vốn lạnh lùng bỗng chốc đỏ bừng.

Ta kể lại câu chuyện này cho Thần Lăng nghe, Thần Lăng truy hỏi: “Vậy con khổng tước trắng kia có bị sư muội Kiếm Tu chém giết không?”

Ta lắc đầu: “Không biết, Thương Loan không nói.”

Một lát sau, trong vỏ trai của ta vang lên tiếng của Thiên Châu, nàng ngáp dài lười biếng: “Chủ nhân, lâu rồi không gặp.”

Mười năm trôi qua, Thiên Châu lăn ra khỏi vỏ trai, biến thành hình người, Thiên Châu sau khi hóa hình xinh đẹp vô cùng.

“Thiên Châu, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi!” Ta nắm lấy tay Thiên Châu, mừng đến phát khóc.

Còn về khổng tước trắng kia có bị chém giết hay không, nàng có tìm lại được bộ lông quý giá của mình hay không, hãy cùng nghe phần tiếp theo.