Khi ta mười sáu tuổi, Tống lão gia đã chuộc thân cho ta.
Ta trở thành tiểu thiếp thứ tư của ông ấy.
Vào ngày nhập phủ, phu nhân chân tình nắm lấy tay ta, quan tâm nói:
“Cô bé ngoan, nếu con có nỗi khổ tâm nào, cứ nói ra, ta nhất định sẽ làm chủ cho con.”
Ta ngắm nhìn căn phòng được trang hoàng lộng lẫy, từ từ quỳ xuống, cười tươi rói.
“Phu nhân nói đùa rồi, xin hãy uống chén trà thiếp dâng.”
Khổ tâm? Có khổ tâm gì đâu?
Ta chỉ thấy may mắn.
Những ngày tháng bị người khác dòm ngó trước kia, ta không cần phải sống như vậy nữa.