Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
AI HIỂU ĐƯỢC LÒNG EM -Truyện buồn Phiên ngoại – AI HIỂU ĐƯỢC LÒNG EM

Phiên ngoại – AI HIỂU ĐƯỢC LÒNG EM

5:53 chiều – 05/04/2024

1
Buổi sáng hôm Triệu Tri Ý mất, tự dưng Hứa Gia Niên lại thấy t ức ngực. Lúc đó anh ta đang ở trong ngân hàng chuyển t iền cho cô. Thậm chí anh ta còn từng muốn lấy cớ phân chia t ài s ản đến gặp Triệu Tri Ý.

Nhưng khi biết Triệu Tri Ý đã chặn mọi số liên lạc của mình, anh ta vô cùng hoảng sợ, dây dưa giữa anh ta và cô cũng chỉ còn mỗi cái này.

Vì không muốn gặp anh ta, cô thà từ bỏ t ài s ản.

Cho tới tin nhắn đêm hôm đó, anh ta bừng tỉnh giữa đêm, vô cùng hoang mang. Anh ta đã hỏi người bạn thân nhất của Triệu Tri Ý cũng không có kết quả.

Người phụ nữ đó kín như bưng.

Anh ta lập tức chuyển t iền cho cô nhưng vừa mới chuyển đi anh ta thấy tim mình đau thắt lại, quỳ xuống đất, thậm chí bảo vệ còn chạy đến hỏi anh ta có cần giúp gì không.

Anh ta xua tay từ chối, lúc bước chân ra khỏi ngân hàng, anh ta như bị nỗi đau n uốt ch ửng. Anh ta không nghĩ ra được lý do, sờ lên những giọt nước mắt trên mặt mình thậm chí còn cảm thấy hoang đường.

Tự dưng anh ta lại có một linh cảm chẳng lành, rốt cuộc bây giờ Triệu Tri Ý sao rồi.

Anh ta tìm kiếm cô bằng tất cả các mối quan hệ của mình.

Và rồi Hứa Gia Niên biết được một kết quả mà anh ta không dám ngờ tới.

Triệu Tri Ý bị u n g t h ư giai đoạn cuối.

Anh ta gọi điện thoại xác minh với Chu Châu nhưng người phụ nữ đó lại lạnh lùng nói với anh ta: “Chuyện của nhà anh à?”

Anh biết được căn nhà nhỏ của Triệu Tri Ý, đi cả đêm chạy đến đó.

Chu Châu đang thẫn thờ trên chiếc ghế tựa của Triệu Tri Ý. Lá cây phượng tím bị gió thổi xào xạc. Hứa Gia Niên trông thấy bóng dáng cô độc của Chu Châu qua ánh đèn mờ mờ.

Giây phút đó anh ta đã vô cùng sợ hãi, thậm chí anh ta còn không dám chạy lại hỏi cô ấy.

Thử cất tiếng nhưng lại chẳng nói được thành câu: “Tri… Tri Ý đâu rồi.”

Chu Châu ngước mắt lên nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi: “Anh là gì của cô ấy? Anh hỏi cô ấy làm gì? Anh lấy thân phận gì?”

Lần đầu tiên trong đời, Hứa Gia Niên quỳ xuống.

Anh ta quỳ trước mặt Chu Châu dưới cái lạnh c ắ t d a c ắ t t h ị t của mùa đông, hai mắt đỏ hoe, van xin cô ấy hãy cho anh ta gặp Tri Ý lần cuối, chưa bao giờ anh ta cảm thấy sợ hãi đến thế.

Sau đó anh ta đã nghe được đáp án anh ta không muốn nghe thấy nhất trong đời: “Tri Ý mất rồi! Cô ấy mất rồi, tại sao anh còn không chịu buông tha cho cô ấy.”

Cô ấy mở cửa, lạnh lùng và tà n nh ẫn nói với anh ta: “Anh có biết u n g t h ư thực quản giai đoạn c uối là gì không? Là không ăn được thứ gì, cứ thế c h ế t dần c h ế t mòn vì đói, uống nước cũng khó.”

“Hứa Gia Niên, chẳng phải bây giờ anh đã công thành danh toại rồi sao? Anh còn nhớ tới người phụ nữ đi xã giao, kiếm mối làm ăn cho anh đã nôn mửa tới mức xây xẩm mặt mày không? Anh có biết cô ấy có b ệ n h lo âu rất nặng không? Anh có cần đi tìm hiểm nguyên nhân của u n g t h ư thực quản là gì, xem xem anh đã góp bao nhiêu công lao trong cái c h ế t của cô ấy không, là thành tựu của anh ấy cả đấy!”

“Hứa Gia Niên, anh có còn là con người nữa không? Hai mươi hai tuổi cô ấy lấy anh, còn không được mặc áo cưới. Hai mươi bảy tuổi, anh nói muốn cho cô ấy một đám cưới đàng hoàng, nhưng rồi anh lại vứt bỏ cô ấy lại đó một mình. Anh không có lương tâm thật sao?”

Hứa Gia Niên như c h ế t lặng nghe cô ấy nói, dường như anh ta đã chẳng còn l inh hồn nữa rồi.

Anh ta cứ nghĩ bọn họ vẫn còn có khả năng, anh ta nghĩ cô chỉ giận dỗi thôi, anh ta cứ nghĩ như thế.

Anh ta hệt như một người bị đ u ố i nước, nắm chặt quần áo của Chu Châu, van xin cô ấy: “Tôi muốn gặp cô ấy, gặp cô ấy lần cuối thôi được không? Tôi xin cô.”

Chu Châu chỉ lạnh lùng nói: “Loại người giống như anh gh ê t ởm thật đấy.” Sau đó đẩy anh ta ra, đóng sầm cửa lại.

Hứa Gia Niên ngồi bên ngoài cả đêm, nửa đêm trời còn đổ mưa nhỏ, anh ta nằm ở đó, giống như sắp mất đi tri giác.

Anh ta nghĩ chắc chắn mọi chuyện là giả, sao Triệu Tri Ý có thể mất được? Cô mới 27 tuổi, cô vẫn còn trẻ như thế, trước đây cô còn nói cô muốn có con trước năm 28 tuổi.

Sao cô có thể đi trước được.

Buổi sáng lúc Chu Châu mở cửa, trông thấy Hứa Gia Niên tựa người vào tường giống như con chó rơi xuống nước cũng chẳng thấy đồng cảm, còn rất thích thú nói.

“Hứa Gia Niên, tôi nhìn thấy khoản t iền anh chuyển cho Tri Ý rồi.”

Hứa Gia Niên mở choàng mắt, mơ mơ màng màng nhìn cô ấy.

Sau đó Chu Châu tàn nhẫn cất tiếng: “Anh có biết cô ấy cần t iền làm gì không? U n g t h ư thực quản giai đoạn cuối đau đớn tới mức không khi nào cô ấy không muốn c h ế t, cô ấy muốn đến Thuỵ Sĩ để chấm dứt sự sống có hỗ trợ, nhưng cô ấy lại không đi được nữa.

Hứa Gia Niên nắm chặt tay, chỉ thấy nghẹt thở.

Chu Châu cũng chẳng đoái hoài đến anh ta, quay vào trong nhà.

Khi vào tới nhà, vừa mới đóng cửa lại nước mắt của cô ấy lại rơi xuống như mưa, cô ấy nhớ tới mấy ngày cuối đời của Triệu Tri Ý, ngày nào cô cũng nằm trên giường, nói chuyện cũng rất khó khăn.

Lần đầu tiên cô ấy nói với cô: “Triệu Tri Ý, tớ có t iền, tớ đưa cậu đến Thuỵ Sĩ nhé!”

Cô gõ chữ lên điện thoại: “Không cần, lỡ như tớ mất trên máy bay thì sao? Nơi này cũng rất tuyệt.”

Giờ thì cô ấy biết rồi, cô không nỡ tiêu t iền của cô ấy, cô từng nói sao người sống lại phải dọn đường cho người c h ế t.

Triệu Tri Ý của Chu Châu nghĩ cho mọi người, hiểu ý tất cả mọi người nhưng lại chưa từng nghĩ cho bản thân.

Ngày nào Hứa Gia Niên cũng đứng trước nhà Triệu Tri Ý, thỉnh thoảng lại đứng cả buổi chiều, Chu Châu thấy rất phiền, hầu như đều vờ như không nhìn thấy anh ta.

Cho đến khi đột nhiên Hứa Gia Niên nói: “Tri Ý vẫn còn một nửa tài sản sau hôn nhân đang ở chỗ tôi, chẳng lẽ cô muốn số t iền này rơi vào tay loại người như tôi sao? Cô ấy để lại mọi thứ cho cô, chắc cũng muốn cho cô số t iền này.”

Chu Châu nhìn anh ta, cười khẩy: “Được thôi! Anh đưa cho tôi, tôi cũng không từ chối.”

“Cho tôi gặp cô ấy một lần, cô ấy được ch ôn c ất ở đâu? Cô xử lý chuyện hậu sự của cô ấy thế nào, tôi muốn biết mọi thứ.” Anh ta nói.

Ai ngờ nghe xong Chu Châu chỉ thấy vô cùng nực cười: “Tôi biết anh sẽ không tốt bụng như thế mà, anh cứ giữ lại t iền đi! Dù gì nuôi một kẻ đ i ê n như Tống Tư Tư cũng tốn một khoản kha khá mà.”

Lần đầu tiên một người luôn thuận lợi trên thương trường như Hứa Gia Niên lại thất bại như thế. Tối đến anh ta thật sự không chịu nổi nữa, trèo tường vào nhà, nhìn thấy chiếc chăn để trên chiếc sô pha.

Trực giác mách bảo cho anh ta chắc chắn đây là chăn của Triệu Tri Ý, anh ta giơ tay cầm chiếc chăn cô từng dùng lên, trên đó vẫn còn vương mùi hương của cô.

Sau bao nhiêu ngày xa cách, anh ta lại được ngửi thấy mùi hương của Triệu Tri Ý, khoé mắt anh ta cay cay.

Anh ta đau khổ co người nằm trên ghế sô pha, nức nở.

Chu Châu nghe thấy tiếng động ngoài phòng khách, đi ra thì trông thấy cảnh tượng này, Hứa Gia Niên ôm chặt chiếc chăn của Triệu Tri Ý, cuộn người lại hệt như một đứa trẻ.

Cô ấy thấy rất ngứa mắt, người đàn ông này đang giả bộ cho ai xem đây.

Cô ấy giơ tay giằng lấy nhưng không được.

Chu Châu cầm gậy đánh anh ta, anh ta cũng không buông tay, Hứa Gia Niên bị đánh chảy m á u mũi, Chu Châu tức giận thét lên: “Anh làm bẩn đồ của cô ấy rồi! Tên khốn này!

Anh ta vẫn không chịu buông tay, ôm chặt chiếc chăn trong lòng.

Anh ta càng giả vờ giả vịt như thế, Chu Châu càng thấy ngứa mắt.

Cuối cùng cô ấy báo cảnh s á t, ai ngờ Hứa Gia Niên lại ôm chăn bỏ trốn, cảnh s á t vô cùng ngạc nhiên, cô ấy báo cảnh s á t vì một chiếc chăn.

Chu Châu muốn nói gì đó, nhưng lại nghẹn lời.

Sau đó, nhỏ giọng nói một câu: “Đó là đồ của người bạn đã mất của tôi.”

cảnh s á t còn định hỏi gì đó, Chu Châu cũng không muốn nói nữa, khách sáo tiễn họ ra về.

Hứa Gia Niên như ôm được báu vật hoảng hốt chạy trên đường, anh ta bật cười, cứ cười mãi rồi khóc nấc lên, cuối cùng quỳ xuống giống như một đứa trẻ, gào khóc nức nở.

Triệu Tri Ý, không ngờ em lại nhẫn tâm đến thế, không muốn để lại thứ gì cho anh, anh ta nghĩ bụng.

Sau đó lại nghĩ: “Cũng phải, sao anh ta xứng.”

Buổi tối, anh ta quấn chặt chiếc chăn đó quanh người, trên đó còn vương mùi hương của Triệu Tri Ý, anh ta ngửi lấy ngửi để, sau đó lẩm bẩm: “Triệu Tri Ý, xin em hãy xuất hiện trong giấc mơ của anh, tới mắng chửi anh đi! Tới đánh anh đi! Chỉ cần em tới nhìn anh thôi cũng được.”

Anh ta từ từ thiếp đi, trong giấc mơ, anh ta mơ thấy dáng vẻ của bọn họ hồi đại học, Triệu Tri Ý xấu hổ và thẹn thùng đến thế.

Anh ta hỏi có phải tên của cô là “Gió nam hiểu lòng em, thổi mộng đến Tây Châu” không.

Cô mỉm cười xấu hổ, không nói gì.

Trong giấc mơ, anh ta ra sức muốn nhìn rõ dáng vẻ của cô, nhưng làm cách nào cũng không thể nhìn rõ, dường như giữa bọn họ còn có tấm chắn, không cách nào xoá bỏ được.

Anh ta cố gắng nhắm mắt nhưng lại bừng tỉnh, trên mặt toàn là nước mắt.

Bỗng nhớ tới gì đó, sau khi quay về anh ta đi tìm luật sư, sau đó chuyển một nửa tài sản trong hôn nhân cho Chu Châu.

Đây là lần đầu tiên anh ta ngồi trong nhà của Triệu Tri Ý, anh ta tham lam nhìn mọi thứ trong căn phòng này, đây là nơi cuối cùng Triệu Tri Ý ở.

Căn nhà trước đây của bọn họ, Triệu Tri Ý đã mang theo mọi dấu vết của mình, thậm chí bên trong căn phòng cô từng ở còn có mùi th u ố c k h ử trùng rất nồng.

Chu Châu lạnh lùng hỏi anh ta có ý gì? Hứa Gia Niên lo sợ giải thích: “Chắc chắn cô ấy rất muốn cô có được một cuộc sống tốt đẹp, tôi cũng không có yêu cầu gì cả.”

“Ồ! Tôi nhận được rồi, anh đi đi.” Chu Châu cầm một quyển sách, không nhìn anh ta nữa.

“Cô ấy được ch ôn c ất ở đâu.” Hứa Gia Niên vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.

“À, vậy tôi không cần nữa.” Chu Châu ngước mắt lên nhìn anh ta.

“Tôi chỉ muốn biết cô ấy đang được ch ôn c ất ở đâu cũng không được sao?” Hứa Gia Niên đã sắp suy sụp.

“Không được! Tại sao chứ? Lúc sinh thời anh b ắ t n ạ t cậu ấy ra nông nỗi ấy, sau khi mất đi cậu ấy không thể vui vẻ được sao? Anh muốn cậu ấy gh ê t ởm anh sao? Hứa Gia Niên, anh không có một chút lương tâm nào sao?” Chu Châu ch ửi thẳng mặt anh ta.

Hứa Gia Niên chỉ lặng người đứng nghe, anh ta mặc cho cô ấy mắng mình, nhưng vẫn rất kiên quyết.

Ban đầu Chu Châu còn bị chọc tức, sau đó hình như chợt nghĩ tới chuyện gì đó, cô ấy đứng sát lại gần Hứa Gia Niên rồi nhỏ giọng nói với anh ta: “Anh có biết tại sao rõ ràng biết rõ mình không còn sống được bao lâu nhưng Triệu Tri Châu vẫn nhất quyết ly hôn với anh không? Anh là một người thông minh, hay là đoán thử đi.”

Câu nói này giống như con d a o cứa vào tim anh ta, chuyện anh ta không muốn nghĩ đến nhất bất chợt xuất hiện trong tâm trí.

Anh ta biết, anh ta hiểu rất rõ.

Cô không muốn dính líu đến anh ta, cô dứt khoát như thế.

Sau đó anh ta giống như một con gà trống bại trận, thất vọng rời khỏi đó.

Trước khi đi, bỗng nhưng nhớ tới gì đó, anh ta nói: “Cô nói đúng lắm, tôi cũng không đòi hỏi nữa, có điều chắc hẳn cô ấy rất muốn cho cô thứ cô ấy đáng được nhận.”

Hứa Gia Niên ở Đại Lý lâu như thế, nhưng cuối cùng anh ta chỉ mang theo chiếc chăn t r ộ m được tối hôm đó.

Thời gian dần trôi, cho đến một hôm anh ta tới một quán mì, anh ta chợt nhớ tới một chuyện, khi ấy Triệu Tri Ý đã ngỏ ý muốn anh ta nấu cho mình một bát mì.

Anh ta nhìn bát mì trước mặt mình, không biết tại sao lại thấy đau đớn đến thế, chạy ra khỏi quán giống như một tên l ính đ à o n g ũ, từ đó trở đi, anh ta không bao giờ động vào mì nữa.

2
Lúc Tống Tư Tư đến tìm Hứa Gia Niên, anh ta cũng sắp bị vùi trong đống vỏ chai rồi.

Cô ta nước mắt ngắn nước mắt dài nhưng Hứa Gia Niên lại cười khẩy nhìn cô ta, nói: “Cô biết khóc thật sao! Lúc cô l ừ a lấy sự thương cảm của người khác bằng những giọt nước mắt của mình, cô thấy thú vị lắm đúng không?”

Tống Tư Tư nói: “Niên, anh say rồi!”

“Rầm” một tiếng, Hứa Gia Niên đập vỡ chai bia, sau đó c ắ t đ ứt cổ tay, anh ta ra tay rất dứt khoát, m á u chảy lênh láng.

“Khi đó cô cũng cắt tay thế này nhỉ? Tại sao cô lại làm như thế? Cô không biết chúng tôi đang tổ chức đám cưới sao? Cô gửi bức ảnh đó cho tôi, mẹ cô tới tìm tôi…” Anh ta nói không nên lời.

Những gì còn lại, Tống Tư Tư đã nói thay anh ta.

“Anh có thể không tới mà, anh không thể đổ mọi tội lỗi lên đầu em được.” Cô ta khóc nức nở, sau đó giơ tay ra bịt chặt miệng v ết th ương trên tay anh ta: “Gia Niên, anh đừng như thế nữa, chúng ta tới b ệnh v iện khám đi.”

Hứa Gia Niên mặc kệ cô ta, sau khi đẩy ngã cô ta ra, cũng không nhìn cô ta nữa.

Lúc này Tống Tư Tư cũng bất giác nhận ra tay mình cũng bị mảnh sứ cứa phải, nhưng Hứa Gia Niên lại chẳng thèm đoái hoài đến cô ta.

Anh ta chạy ra sân, lớn tiếng: “Triệu Tri Ý! Em tr ừng phạt anh đi! Em gặp anh được không? Một lần thôi được không?”

Anh ta quỳ xuống đất, không biết phải làm sao.

Phải mất rất lâu, Tống Tư Tư mới đưa được anh ta tới b ệnh v iện, cô ta thử khuyên nhủ anh ta: “Gia Niên, con người phải nhìn về phía trước, chúng ta còn có sau này cơ mà.”

Lại thấy Hứa Gia Niên nhìn cô ta chằm chằm: “Nhưng Triệu Tri Ý không còn sau này nữa, chúng ta, có ai xứng có được sau này không?”

Cô ta không dám nhìn vào đôi mắt của anh ta, hoảng hốt bỏ chạy.

Còn chưa về đến nhà, nước mắt của cô ta đã tuôn rơi, mỗi lúc một nhiều.

Bọn họ biết tin Triệu Tri Ý mất từ lâu rồi, còn nhớ như in ngày hôm đó mẹ Triệu Tri Ý đến tìm Hứa Gia Niên hỏi thăm tin tức của cô, bà ta oán trách: “Bây giờ nó còn chẳng thèm nghe điện thoại của mẹ nữa, một mình sống ung dung tự tại.”

Hứa Gia Niên chỉ im lặng nói một câu: “Cô ấy mất rồi.”

Bà ta như c h ế t lặng: “Mất rồi ư? Con đang nói gì vậy? Ai mất?”

“Triệu Tri Ý.”

“Sao có thể.” Người phụ nữ trung niên lẩm bẩm, giống như đang cố thuyết phục bản thân: “Nó chỉ không muốn quan tâm đến mẹ thôi, sao phải dùng đến cái cớ này.”

Hứa Gia Niên nhìn vẻ mặt của bà ta, nhớ tới thông tin anh ta tìm kiếm được. Anh ta nhớ, rõ ràng bà ta là mẹ của Triệu Tri Ý nhưng lại chạy tới tìm anh ta hết lần này tới lần khác vì Tống Tư Tư, còn tìm anh ta muốn anh ta học theo thực đơn nấu cho Tống Tư Tư, chỉ vì hôm Trung thu cô ta khen đồ ăn anh ta nấu ngon.”

Đột nhiên anh ta nổi đ iên, nói: “Triệu Tri Ý sống thêm một ngày, chẳng phải cũng chỉ thêm một ngày đau khổ thôi sao?”

“Cô ấy còn nợ bà gì không? Bà còn định bảo cô ấy trả thế nào nữa? Bà đã có Tống Tư Tư rồi, còn cần đứa con gái là cô ấy sao?”

Bị anh ta hỏi cho cứng họng, bà ta hoảng hốt rời đi, bước trên đường cứ liên tục lẩm bẩm: “Mấy người còn giúp nó l ừ a tôi, Triệu Tri Ý là con gái của tôi, nó không thể bỏ mặc tôi được.”

Sau khi bố Triệu Tri Ý hay tin, ông chẳng nói chẳng rằng, chỉ chuyển ra khỏi nhà.

Lúc bọn họ gọi điện thoại cho ông, điện thoại đã tắt máy, cũng chẳng nói với họ một lời.

Bởi vậy tinh thần của mẹ cô ngày càng bất ổn, bà ta thường xuyên nói với Tống Tư Tư: “Tiểu Ý! Mẹ đã mua Häagen-Dazs cho con rồi, chẳng phải con vẫn luôn muốn ăn sao?”

Khi đó bà ta đã nhìn thấy ánh mắt cực kỳ hâm mộ của Triệu Tri Ý khi nhìn Tống Tư Tư, nhưng bà ta đã quá quen với việc Triệu Tri Ý hiểu chuyện, bà ta biết cô sẽ hiểu cho mình, sẽ không chủ động đòi hỏi thứ gì.

Bỗng dưng bà ta lấy ra một xấp t iền, cười lấy lòng nói: “Tri Ý, con muốn đi học thêm phải không? Mẹ đã chuẩn bị t iền cho con xong rồi.”

“Tri Ý, con có lạnh không? Con muốn gì mẹ cũng mua cho con được không?”

Bà ta luôn nói như thế với Tống Tư tư.

Cho đến một ngày Tống Tư Tư hoàn toàn sụp đổ. Bà ta mua một đống đồ trẻ con, đưa cho Tống Tư Tư, nói: “Tri Ý, con nhìn này? Váy hồng con vẫn luôn ao ước, còn có cả áo khoác con thích nữa, mẹ đều mua cả cho con rồi, con đừng mặc kệ mẹ nữa được không?”

Tống Tư Tư nhìn nụ cười lấy lòng của bà ta, lần đầu tiên cô ta nói chuyện bằng cái giọng cay ng hiệt đó: “Cô, cô nói mấy cái này với cháu làm gì? Chẳng lẽ Triệu Tri Ý có thể sống lại sao? Người dồn nó vào đường cùng không phải cháu, cháu cũng không tiêu t iền của cô? Lẽ nào gia đình cô không động đến t iền bồi thường của bố mẹ cháu sao?”

Nghe xong, bà ta như bừng tỉnh, vỗ tay nói: “Báo ứng! Báo ứng! Báo ứng! Đều là báo ứng ha ha ha!”

Nước mắt chảy ra khỏi đôi mắt đục ngầu của bà ta, sau đó bà ta đi vào phòng lật tung tủ quần áo, lấy ra một đống đồ.

Bà ta ngồi dưới đất, kéo Tống Tư Tư, nói: “Bố mẹ cháu mới là người sai, người ta nhân từ nên mới đền hai trăm nghìn.”

“Cô trả hai trăm nghìn này lại cho cháu, cháu trả Tri Ý lại cho cô được không?” Bà ta cẩm tập tài liệu của nhiều năm về trước, nói.

Tống Tư Tư lập tức cảm thấy chân mình mềm nhũn. Suốt ngần ấy năm qua, trong gia đình này cô ta luôn đòi hỏi đủ thứ, giành lấy sự chú ý, thật ra cô ta đã biết được tình cảnh của Triệu Tri Ý từ lâu.

Nhưng theo bản năng, cô ta nghĩ gia đình họ tiêu t iền của bố mẹ cô ta, tất nhiên cũng nên nhường nhịn cô ta.

Nhưng không ngờ sự thật lại thế này, trên đời này làm gì có người mẹ nào không thương con của mình.

Cô ta vẫn còn nhớ mang máng, hồi nhỏ bà nội từng liên tục cầu xin mẹ Triệu Tri Ý, nói cô ta là người còn sót lại duy nhất bên đằng nội. Từng lớp vỏ được bóc tách, cô ta cũng không biết phải đối mặt thế nào.

Ngày nào cũng đi làm như con rối, tối đến về nhà diễn kịch với mẹ của Triệu Tri Ý, nghe bà ta gọi mình là Tri Ý, khiến cô ta nhớ lại mình từng khốn nạn thế nào.

3
Khi cây phượng tím đương độ nở rộ, Chu Châu ôm hũ tr o c ố t của Triệu Tri Ý, chọn một ngày nắng đẹp, rải tr o c ố t của cô bay theo ngọn gió, đây là mong muốn của Triệu Tri Ý.

Cô ấy vừa rải vừa nói: “Triệu Tri Ý, hôm nay trời rất đẹp! Rất ấm áp! Cậu nói đúng lắm, lúc hoa phượng tím nở rộ thật sự rất đẹp, từng chùm từng chùm một, xanh một vùng trời.”

“Triệu Tri Ý, tớ không bỏ bữa, cũng rất chăm chỉ kiếm t iền, đang sống rất tốt. Cậu cũng phải thế đấy.”

“Triệu Tri Ý, cậu được tự do rồi!”

Nhân dịp được nghỉ cô ấy lại tới căn nhà kia ở vài ngày, nằm dưới chiếc ghế ngoài sân, thỉnh thoảng lại có cánh hoa rơi xuống, tự dưng cô ấy lại thấy nuối tiếc. Bởi vì khi ấy, lúc Triệu Tri Ý mua căn nhà này, cô đã từng nghĩ tới cảnh tượng này với cô ấy.

Nhưng cô đã không còn cơ hội được ngắm chúng nữa.

Hết.