“Giường làm bằng vàng, ghế làm bằng bạc, bảy phần thiên hạ chiến mã thuộc về họ.”
Đây là lời dân chúng Thái Nguyên dùng để mô tả Phó gia.
Ta là Phó Thừa Lăng, là người Phó gia, nhưng cũng không phải người Phó gia.
Từ nhỏ, ta đã biết mẫu thân không thích ta. Ta từng nghĩ, trong lòng bà, ta như là đứa con dư thừa, có cũng được, không có cũng chả sao. Nhưng ta không ngờ, bà lại căm ghét ta đến mức này.
Trách nhiệm làm quân cờ ẩn giấu vốn chỉ dành cho con thứ, nhưng bà lại đẩy ta vào vai trò đó.
Khi tám tuổi, bà đã định đoạt cuộc đời Phó Thừa Lăng ta rằng ta chỉ có thể là một kẻ vô dụng.
Đáng buồn thay, bà không chọn vai nông dân, thương nhân, hay cả người dân thường cho ta, mà lại chọn làm thái giám để che giấu thân phận.
Thái giám – trong mắt người đời – thậm chí còn chẳng được coi là một nam nhân.
Ta bước vào cung trong sự mơ hồ, và chỉ khi ấy mới hiểu được thế nào là nhục nhã.
Những tiếng gọi sai khiến, ánh mắt dò xét, lo sợ từng lời từng cử động – tất cả ta đều chịu đựng được. Nhưng những lời bỡn cợt nhơ bẩn, những bàn tay xâm phạm, một Phó Thừa Lăng chín tuổi không thể gánh nổi.
Ta muốn trốn thoát.
Ngày gặp Yên Thanh, ta vừa bị ức hiếp, đến mức chỉ dám trốn trước cửa lãnh cung để thở.
Nàng vừa thò đầu ra nhìn, sau đó giật lấy bánh bao của ta, ăn ngấu nghiến, còn hôn ta. Nàng chẳng chút ghét bỏ ta là một tiểu thái giám vô dụng.
Đôi mắt to tròn đen láy nhìn ta, tràn đầy khát khao và tín nhiệm, như muốn nói rằng nàng cần ta.
Thế gian này, hóa ra có một người cần đến ta.
Ta như bị ma xui quỷ khiến mà hỏi nàng:
“Nàng có nguyện ý làm đối thực của ta không?”
Câu trả lời của nàng là sự vui mừng hân hoan, khiến ta từ ngày đó tự nguyện gánh lấy trách nhiệm này.
Ta nhịn đói, dành phần lương thực của mình cho nàng. Thậm chí sẵn sàng giúp việc cho đầu bếp hung dữ ở ngự thiện phòng để đổi lấy vài miếng thịt cho nàng ăn.
Nhưng nàng không thích ta bị thương, sẽ vừa khóc vừa giúp ta bôi thuốc. Những giọt nước mắt ấy khiến ta khao khát trở nên mạnh mẽ, đủ để bảo vệ nàng mà không cần phải chịu đựng những đau đớn như thế.
Ta bắt đầu tìm cách hầu hạ các hoàng tử, nhờ đó có thể học lén bài giảng của thái phó, xem tướng quân thao diễn binh pháp.
Phó gia lại truyền đến một nhiệm vụ, bảo ta tìm cách lôi kéo một hoàng tử hoặc công chúa, vì có thể sẽ có lúc dùng đến.
Lúc này ta đã hiểu thế nào là tùy cơ ứng biến, khéo léo tận dụng mọi nguồn lực. Ta dùng chút ít tài nguyên mà Phó gia cung cấp để từng bước đẩy lùi sự chèn ép của Tô quý phi dành cho Yên Yên.
Cho đến khi Phó gia thông báo rằng quân chinh Nam sắp phá cửa cung và lệnh cho ta đưa hoàng tộc mà ta đã lôi kéo rời đi, ta mới đoán ra ý đồ của họ.
Trong buổi cung biến hôm ấy ta mới biết, họ không chỉ bố trí có một người mật thám như ta. Nhưng chỉ có ta và Yên Yên may mắn sống sót.
Ta không định trở về Phó gia, vì ta biết họ sẽ không đối xử tốt với nàng. Quân chinh Nam lại mang tiếng tốt, nếu họ có thể bình định thiên hạ, ta chỉ muốn làm một đôi phu thê bình thường cùng nàng.
Đáng tiếc, trời không chiều lòng người. Quân chinh Nam chìm trong phú quý, trở thành một phiên bản khác của tiền triều.
Ta biết, ta không thể giữ lấy cuộc sống bình thường của chúng ta nữa.
Tiền triều vẫn còn dư lại binh lực đông đảo. Họ cần một người để tôn làm chỗ dựa, mà Yên Yên lại là huyết mạch duy nhất còn sống của hoàng thất.
Lúc ấy, Yên Yên nói muốn có một đứa con.
Ta sợ hãi.
Ta nghĩ nàng đã hiểu thế nào là thái giám, và nàng sẽ ghét bỏ ta. Dẫu ta không phải thái giám thực sự, nhưng chỉ cần một chút ghét bỏ từ nàng cũng khiến ta kinh hoàng.
Lại một lần nữa, nàng kiên định chọn ta, dù trong mắt nàng ta không phải một nam nhân hoàn chỉnh.
Ta đáng lẽ nên nói rõ với nàng, nhưng trước hết ta muốn cho nàng một hôn lễ trọn vẹn, một hôn lễ mà ta tự tay chuẩn bị bằng sức lao động của mình, giống như bất kỳ đôi phu thê bình thường nào khác.
Ta vừa chuẩn bị hôn lễ, vừa chủ động liên lạc với Mục thừa tướng.
Họ đến nhanh đến mức ta còn chưa kịp chuẩn bị xong những thứ cho lễ cưới.
Ta thỏa thuận với Mục thừa tướng, ta cần cơ hội, cần binh lực. Nói ngắn gọn, ta cần ngai vị.
Bởi vì Yên Yên đã định sẵn sẽ làm hoàng hậu, thì ta phải liều mạng giành lấy ngôi vua.
Ta tận dụng chiến trường, triều đình, văn thần, võ tướng – tất cả để chứng tỏ năng lực của mình.
Ta hiểu rất rõ, nếu không kịp thời tích lũy đủ quyền lực trong hai năm, mẫu thân ta sẽ vì các con trai khác mà nuốt sống ta.
Hai năm qua, Yên Yên cùng ta trải qua những ngày tháng lo âu. Ta không giấu nàng điều gì, để nàng được yên tâm.
Cuối cùng, ta đã đạt được mọi thứ ta muốn, nhưng lại vô tình khiến nàng tổn thương đến mức không còn rơi nổi nước mắt.
Điều này làm lòng ta đau đớn vô cùng.
Ta hối hận rồi. Ta nên nói sự thật với nàng sớm hơn.
Thái y nói cảm xúc con người không thể giữ mãi trong lòng, ta đành để nàng trút hết giận dữ lên ta.
Khi nàng nói muốn rời đi, trái tim ta như ngừng đập một nhịp. Ta cược rằng nàng sẽ không đi, nhưng lại sợ nàng sẽ rời xa.
Cho đến khi ta vội vã chạy đến Thọ Khang cung và nghe những lời nàng nói, ta chợt tha thứ cho việc số phận đã bắt ta chịu bao đau khổ trong những năm qua.
Nếu tất cả những thống khổ và thờ ơ trên đời này là để đổi lấy Yên Yên, ta thành tâm, nguyện ý quỳ bái dưới chân Phật tổ:
Đời đời kiếp kiếp chịu đựng nghìn vạn lần như thế, chỉ cần mỗi lần đều có Yên Yên ở bên cạnh ta.
End